Chương 13 - Cảm Giác Lạnh Nhạt

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Chính vào khoảnh khắc đó, anh đột nhiên hiểu… anh hiểu cảm giác của em ngày xưa.”

“Giờ anh mới biết, thì ra đó chính là ba năm em từng sống.”

“Ngày này qua ngày khác bị soi mói, bị trách mắng, bị xem nhẹ.”

“Mà anh – người từng nói sẽ yêu em cả đời –”

“Lại chưa từng xót xa cho em lấy một lần, thậm chí còn nghĩ là do em chưa đủ tốt.”

Sự thấu hiểu đến muộn, nhẹ như cỏ, rẻ như rác.

Tôi nhìn đôi mắt đỏ ngầu của anh ta, bình thản nói:

“Giang Thành, những lời này, anh không cần nói với tôi nữa. Mọi chuyện đã qua rồi.”

“Nhưng anh…” Anh ta nóng lòng muốn nói gì đó, “Anh muốn bù đắp…”

Tôi mỉm cười, cắt ngang:

“Không cần, thật sự không cần. Bây giờ tôi sống rất tốt. Anh lo chăm mẹ anh đi, dù sao – đó là trách nhiệm của anh.”

Nói xong, tôi đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Cửa quán cà phê mở ra, một người đàn ông mặc vest vừa vặn, dáng người cao ráo bước vào.

Anh ấy nhìn thấy tôi, mỉm cười dịu dàng.

Là giám đốc pháp chế mới của công ty – luật sư Vương. Chúng tôi đã hẹn chiều nay đi xem triển lãm tranh.

Anh ấy tự nhiên kéo ghế cho tôi, nhận lấy cuốn sách trong tay tôi.

“Em sẵn sàng chưa?” Anh hỏi.

Tôi gật đầu: “Đi thôi.”

Chúng tôi sóng vai bước ra khỏi quán cà phê, không quay đầu lại nhìn người đàn ông đang gục trên ghế, đôi mắt đầy hối hận vô tận.

Giang Thành, sự tỉnh ngộ của anh – chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa.

Cuộc đời tôi, đã lật sang trang mới.

12

Một năm sau, vào một ngày thu gió mát trăng thanh, hương quế lan nhẹ khắp nơi.

Đám cưới của tôi và luật sư Vương được tổ chức tại một khách sạn sân vườn yên tĩnh.

Không quá nhiều nghi lễ phức tạp, chỉ mời những người thân thiết nhất.

Trong lễ cưới, mẹ tôi mặc chiếc váy màu rượu vang được may đo riêng, cười đến nỗi khóe mắt rưng rưng.

Bà nắm chặt tay chồng tôi – Vương Triết, trang nghiêm dặn dò:

“A Triết, nhà bác Vãn Tình trước đây đã chịu nhiều khổ sở, sau này, con phải thay bác chăm sóc thật tốt cho nó.”

Vương Triết nắm lại tay mẹ tôi, thành khẩn hứa:

“Bác yên tâm. Từ giờ bác là mẹ ruột của con. Vãn Tình là vợ con, chúng con là một gia đình. Con sẽ dùng tất cả những gì mình có để yêu thương và bảo vệ cô ấy.”

Mẹ tôi vừa cười vừa khóc: “Tốt, tốt, đời này của bác, chỉ mong được thấy Vãn Tình thật sự hạnh phúc.”

Lúc phát biểu, Vương Triết nhìn tôi, ánh mắt đầy dịu dàng và kiên định.

Anh nói: “Cảm ơn vợ tôi – Lâm Vãn Tình, đã chọn tin vào tình yêu sau tất cả những giông bão, đã chọn tin tưởng tôi. Cũng cảm ơn mẹ vợ, vì đã nuôi dưỡng một người con gái tuyệt vời đến vậy. Xin hai người yên tâm, con sẽ là chỗ dựa vững chắc nhất cho Vãn Tình, cũng sẽ là người con trai hiếu thuận nhất của mẹ.”

Dưới sân khấu vang lên tràng pháo tay nồng nhiệt.

Tôi nhìn người đàn ông bên cạnh, trong lòng tràn ngập sự bình yên và hạnh phúc chưa từng có.

Kết thúc hôn lễ, Tô Tình đưa tôi một phong thư không đề tên.

“Có người nhờ tớ gửi, nói là lời chúc phúc cho cậu.”

Tôi mở ra, bên trong là một tấm thiệp đơn giản và một thẻ ngân hàng.

Trên thiệp là nét chữ quen thuộc của Giang Thành.

“Vãn Tình, chúc em hạnh phúc. Em xứng đáng với tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời. Trước kia là anh không xứng. Trong thẻ có 200.000 tệ, là toàn bộ số tiền tiết kiệm mấy năm nay của anh, xem như khoản bù đắp muộn màng. Mật khẩu là ngày sinh của em. Xin em hãy nhận lấy, nếu không cả đời này anh cũng không thể an lòng.”

Tôi đọc xong, bình thản đưa thiệp và thẻ cho Vương Triết bên cạnh:

“Chồng cũ em gửi.”

Vương Triết liếc qua cười nhẹ rồi đưa lại cho tôi:

“Cầm lấy đi, đó là thứ em đáng được nhận. Cũng tốt, chứng tỏ cuối cùng anh ta cũng trưởng thành, biết học cách trả giá cho quá khứ của mình.”

Sự rộng lượng và chín chắn của anh khiến tôi cảm thấy an tâm tuyệt đối.

Sau này, tôi nghe hàng xóm cũ kể, sau khi xuất viện, mẹ Giang vì không thể tự chăm sóc bản thân, tính tình ngày càng cáu bẳn khó chịu, Giang Thành kiệt sức về cả thể xác lẫn tinh thần, cuối cùng đưa bà vào một viện dưỡng lão có điều kiện tốt.

Mẹ Giang gây rối ầm ĩ trong viện, mắng con trai bất hiếu, nhưng lần này Giang Thành không còn mềm lòng.

Anh ta bán căn nhà từng là tổ ấm của chúng tôi, chia một nửa cho tôi, nửa còn lại để chi trả viện phí đắt đỏ.

Bản thân anh ta thuê một căn hộ nhỏ gần công ty, ngày ngày đi làm một mình, ăn cơm một mình.

Có người từng thấy anh ta ở cửa hàng tiện lợi lúc nửa đêm, đẩy xe, lặng lẽ chọn vài hộp cơm sẵn dành cho một người, thêm lon bia, ánh mắt trống rỗng, toàn thân phủ đầy cô đơn.

Còn tôi, cùng Vương Triết và mẹ, dọn đến sống trong một căn nhà có sân vườn ở ngoại ô.

Mẹ tôi trồng đầy hoa cỏ và rau xanh ngoài sân, mỗi ngày bận rộn mà vui vẻ.

Bố mẹ của Vương Triết đều là trí thức cởi mở, rất xót xa cho quá khứ của tôi, đối xử với tôi như con gái ruột.

Bữa cơm tối trong nhà chúng tôi luôn tràn ngập tiếng cười nói.

Mẹ thường cảm thán: “Đây mới thật sự là cảm giác của một gia đình.”

Một buổi chiều quang đãng, tôi đứng ở ban công tầng hai, ngắm hoàng hôn rực rỡ phía xa.

Vương Triết từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy tôi, cằm đặt lên vai tôi.

“Đang nghĩ gì vậy?”

Tôi tựa vào lồng ngực ấm áp của anh, nhìn ánh hoàng hôn cuối cùng ngoài kia, khẽ nói:

“Đang nghĩ, may mà năm đó em có đủ dũng khí để rời khỏi vực sâu sai lầm ấy, thì mới có thể gặp được bầu trời đẹp thế này, và một người tuyệt vời như anh.”

Đèn đuốc nơi thành phố xa xa lần lượt sáng lên, như dải ngân hà lấp lánh.

Còn ở một góc nào đó trong dải ngân hà ấy – căn phòng thuê của Giang Thành, có lẽ anh ta cũng đang ngồi trước ô cửa lạnh lẽo, nhìn cùng một vầng hoàng hôn, trong mắt là nỗi hối hận chẳng thể quay đầu, và sự cô độc không có hồi kết.

HẾT

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)