Chương 8 - Đáp Án và Thách Thức - Cảm Giác Buông Tay Người Ấy là Như Thế Nào ?

08

Mùa đông năm ngoái, bố tôi bị bệnh qua đời.

Nghe theo di nguyện của ông, lễ tang làm giản lược, chỉ thông báo cho một vài lão chiến hữu.

Chú Hạ vừa cao vừa lớn, khuôn mặt hung hãn nhưng lại ở lễ truy điệu rưng rưng nước mắt.

Dì Hạ nói với tôi, sau này đến nhà bọn họ ăn Tết.

Dù sao từ nhỏ đã ăn cơm nhà bọn họ mà lớn lên.

Hai người họ không nói cho Hạ Phóng.

Thời gian đó hắn đang chuẩn bị thi đấu.

Mãi tới cuối tháng mười hai hắn mới biết tin.

Tôi đã hai mươi tuổi nên cũng không được xem là nhận nuôi, cũng không có bất luận huyết thống hay quan hệ pháp luật nào ràng buộc.

Cho nên, tôi với Hạ Phóng không được tính là anh em.

Cái gọi là “anh trai” của trưởng bối, chỉ là có ý muốn hắn quan tâm tôi nhiều hơn thôi.

Giống như tiểu béo hàng xóm học chung cấp hai, cũng gọi hắn là Hạ Phóng ca ca.

Xưng hô lễ phép mà thôi.

Tôi có thể không gọi hắn như vậy.

Nhưng tôi cứ muốn nhìn bộ dáng hắn giận mà không thể nói đấy.

Trong bữa cơm tất niên, tôi cùng chú dì nói chuyện phiếm

Dì hỏi tôi: “Chi Chi, anh bạn trai khoa vật lý của con đâu?”

Hạ Phóng hơi dừng đũa.

Tôi trả lời: “Chia tay rồi ạ”

“Ôi? Tháng trước không phải còn bên nhau sao? Dì còn định bảo con đưa nó về nhà chúng ta ăn cơm, để chú dì giúp con kiểm tra”

“Con cảm ơn dì, nhưng mà tụi con chia tay nửa tháng rồi ạ”

“Không sao, không sao cả” Dì Hạ sợ tôi thương tâm nói “Đơn vị dì có rất nhiều thằng nhóc trẻ tuổi, để dì giới thiệu cho con vài người”

“Mẹ!” Hạ Phóng ngắt lời mẹ hắn, ném chiếc đũa đi “Sao cá hôm nay mặn vậy?”

Dì Hạ trợn mắt “Không thích thì đừng ăn, lần sau tự mà làm lấy”

Bà quay mặt tiếp tục vấn đề tìm đối tượng cho tôi.

Tôi cười tủm tỉm nói: “Con không có yêu cầu quá cao về ngoại hình dì ạ, chỉ cần tính tình tốt, người khiêm tốn một chút, không được quá tự đại, quá kiêu ngạo với quá xấu tính”

“Dì hiểu rồi, con thích kiểu hoàn toàn ngược lại với Hạ Phóng”

Hạ Phóng lại ném đũa: “Văn Chi, cậu đừng có quá đáng”

Tôi tỏ vẻ kinh ngạc: “Sao anh lại nói vậy?”

“Ai là anh cậu! Cậu là cái đồ con gái âm hiểm xảo trá tồi tệ ——”

Hắn không dám nói tiếp.

Dù sao cũng không phải chuyện trong sáng gì.

Cơm nước xong, người lớn đi ngủ cả rồi.

Tôi không muốn ngồi ngốc với Hạ Phóng nên cũng về phòng sớm.

Rạng sáng hai giờ đêm, tôi thấy hơi đói nên mò ra phòng khách tìm đồ ăn vặt

Vì không bật đèn nên lúc đi tới chỗ bàn trà tôi không cẩn thận vấp chân vào cạnh bàn.

Đau đến mức tôi đứng không vững.

Lúc ngã xuống, bỗng nhiên được có một bàn tay đỡ lấy.

Tôi ngã vào một vòng tay ấm áp.

Hơi thở của Hạ Phóng phả vào tai tôi, vô cùng ấm áp: “Cậu định tự mình ngã chết à?”

“Sao cậu còn chưa ngủ?”

“Suy nghĩ vấn đề lúc chiều”

“…… Vấn đề gì?”

“Chơi tớ vui lắm à, Văn Chi, cậu vẫn chưa trả lời tớ”

Nên nói như thế nào đây.

Trong bóng tối, tôi chỉ có thể nhìn thấy đường nét khuôn mặt của Hạ Phóng.

Như được cắt may tỉ mỉ bởi thợ thủ công, chỉ như vậy thôi đã rất câu người.

Không thể không nói, so với ba năm trước, Hạ Phóng càng đẹp hơn.

Đại khái là thành thục hơn một chút, nhưng cảm xúc của thiếu niên vẫn chưa lui đi, là thời điểm mà muốn gì là có đó.

Tôi nói: “Tớ không trả lời được, bởi vì tớ không có chơi cậu”

Ba năm trước là tôi cho chính mình một cái công đạo.

Sao có thể gọi là chơi?

Nhưng Hạ Phóng không hiểu.

Hắn lạnh lùng “À” một tiếng.

“Được rồi, Hạ Phóng, nếu cậu thật sự muốn nghe đáp án”

Tôi suy xét một chút, rộng lượng nói ra đáp án.

“Bây giờ cho tớ chơi thử xem?”