Chương 5 - Sự Thay Đổi và Sự Đối Mặt - Cảm Giác Buông Tay Người Ấy là Như Thế Nào ?
“—— cậu ấy đi chơi với bạn trai rồi”
Một khắc đó.
Giống như trời đổ mưa to, ngay lập tức dập tắt núi lửa.
Hạ Phóng sững sờ tại chỗ, rất lâu sau đó cũng không hề động đậy.
05
Làm sáng tỏ một chút, chuyện yêu đương là thật.
Tôi đã không thích Hạ Phóng nữa rồi, yêu đương thì có làm sao?
Tôi không chỉ yêu một lần, mà là vài lần.
Mỗi một người bạn trai của tôi, ai Hạ Phóng cũng biết.
Là bạn thân của tôi nói cho hắn.
Hận thù của Hạ Phóng đối với tôi không hề suy giảm.
Hắn cao cao tại thượng hai mươi năm, vậy mà lại bị một đứa tùy tùng “nhục nhã”, nếu là tôi tôi cũng hận.
Nghe nói, hắn còn chạy tới huyện cũ của bố con tôi.
Đáng tiếc, năm đó bố tôi đến Bắc Kinh chữa bệnh, tôi cũng không về nhà.
Hắn không bắt được người, rất giống một tiểu oán phụ bị chồng bỏ rơi.
Trò chơi người trốn ta tìm này chơi mãi tới ba năm.
Chơi đến hôm nay, cuối cùng cũng kết thúc.
Bởi vì tôi sắp phải ăn Tết ở nhà Hạ Phóng.
Bố tôi đã mất vào mùa đông năm ngoái, tôi đã không còn nhà nữa.
Giờ phút này Hạ Phóng đang đứng phía sau tôi, rất gần.
Đầu ngón tay hắn gõ lên quả dưa, từng cái từng cái một.
“Quay đầu, quả dưa này sẽ để cho cô”
Tôi không hề lay động.
Hắn rất mau đã cảm thấy không thú vị.
“Không quay lại thì thôi, đùa một chút thôi mà, đi đây”
Hạ Phóng chính là như vậy, đối với cái gì cũng chỉ nhiệt tình được ba phút.
Lần này, hẳn là đi thật rồi.
Tuy rằng không quá mười phút nữa sẽ gặp lại nhau ở nhà hắn.
Mặc dù chúng tôi từng thân mật khăng khít.
Mặc dù hắn hận tôi thấu xương.
Chúng tôi vẫn phải ngồi xuống cùng nhau ăn mừng năm mới đấy thôi.
Tôi xách trái cây ra tính tiền.
Bà chủ nhìn tôi vài lần.
“Cô gái, nhìn cô rất quen mắt”
“Chắc do mặt tôi đại trà.”
“Aida, cô đẹp như vậy sao mà đại trà được” cô ấy khịt mũi, khhẳng định “Chắc chắn tôi đã gặp cô ở đâu rồi, nhất là cái lúm đồng tiền này”
Cô ấy nhận ra cũng là bình thường.
Tôi thay đổi không nhiều.
Qua tuổi dậy thì, tôii gầy đi hẳn, che chắn nhiều năm như vậy cũng dần trắng lên.
Tôi đã không còn là cô bé nhà quê vừa béo vừa đen nữa.
Cuộc bình chọn hoa khôi cách đây không lâu, tôi còn được trao một cái danh hiệu “Em gái ngọt ngào nhất khoa báo chí”
À đúng rồi.
Hạ Phóng cũng xuất hiện ở bài post đó.
Hắn bình luận: “Em gái ngọt ngào cái chó má gì, khoa báo chí mấy người mắt bị mù à??”
Sở dĩ tôi nhận ra hắn là bởi vì cái ID vô cùng độc lạ “Ông đây khinh”.
Trả tiền xong, tôi xách trái cây ra ngoài.
Mới vừa đẩy cửa ra, một ánh mắt lạnh lùng dừng ở sau lưng tôi.
“Mua nhiều trái cây như vậy, định đi đâu thế?”
Hạ Phóng không đi.
Hắn dựa vào tường, hình như đã chờ tôi được một lúc.
Tôi không để ý tới hắn, bước chân càng nhanh hơn.
Hắn nhanh chóng đuổi kịp, chân dài bước vài bước đã tới trước mặt tôi.
Một phen gỡ mũ lưỡi trai của tôi xuống.
“Chơi tớ vui lắm sao, Văn Chi”
Một khắc đó.
Giống như trời đổ mưa to, ngay lập tức dập tắt núi lửa.
Hạ Phóng sững sờ tại chỗ, rất lâu sau đó cũng không hề động đậy.
05
Làm sáng tỏ một chút, chuyện yêu đương là thật.
Tôi đã không thích Hạ Phóng nữa rồi, yêu đương thì có làm sao?
Tôi không chỉ yêu một lần, mà là vài lần.
Mỗi một người bạn trai của tôi, ai Hạ Phóng cũng biết.
Là bạn thân của tôi nói cho hắn.
Hận thù của Hạ Phóng đối với tôi không hề suy giảm.
Hắn cao cao tại thượng hai mươi năm, vậy mà lại bị một đứa tùy tùng “nhục nhã”, nếu là tôi tôi cũng hận.
Nghe nói, hắn còn chạy tới huyện cũ của bố con tôi.
Đáng tiếc, năm đó bố tôi đến Bắc Kinh chữa bệnh, tôi cũng không về nhà.
Hắn không bắt được người, rất giống một tiểu oán phụ bị chồng bỏ rơi.
Trò chơi người trốn ta tìm này chơi mãi tới ba năm.
Chơi đến hôm nay, cuối cùng cũng kết thúc.
Bởi vì tôi sắp phải ăn Tết ở nhà Hạ Phóng.
Bố tôi đã mất vào mùa đông năm ngoái, tôi đã không còn nhà nữa.
Giờ phút này Hạ Phóng đang đứng phía sau tôi, rất gần.
Đầu ngón tay hắn gõ lên quả dưa, từng cái từng cái một.
“Quay đầu, quả dưa này sẽ để cho cô”
Tôi không hề lay động.
Hắn rất mau đã cảm thấy không thú vị.
“Không quay lại thì thôi, đùa một chút thôi mà, đi đây”
Hạ Phóng chính là như vậy, đối với cái gì cũng chỉ nhiệt tình được ba phút.
Lần này, hẳn là đi thật rồi.
Tuy rằng không quá mười phút nữa sẽ gặp lại nhau ở nhà hắn.
Mặc dù chúng tôi từng thân mật khăng khít.
Mặc dù hắn hận tôi thấu xương.
Chúng tôi vẫn phải ngồi xuống cùng nhau ăn mừng năm mới đấy thôi.
Tôi xách trái cây ra tính tiền.
Bà chủ nhìn tôi vài lần.
“Cô gái, nhìn cô rất quen mắt”
“Chắc do mặt tôi đại trà.”
“Aida, cô đẹp như vậy sao mà đại trà được” cô ấy khịt mũi, khhẳng định “Chắc chắn tôi đã gặp cô ở đâu rồi, nhất là cái lúm đồng tiền này”
Cô ấy nhận ra cũng là bình thường.
Tôi thay đổi không nhiều.
Qua tuổi dậy thì, tôii gầy đi hẳn, che chắn nhiều năm như vậy cũng dần trắng lên.
Tôi đã không còn là cô bé nhà quê vừa béo vừa đen nữa.
Cuộc bình chọn hoa khôi cách đây không lâu, tôi còn được trao một cái danh hiệu “Em gái ngọt ngào nhất khoa báo chí”
À đúng rồi.
Hạ Phóng cũng xuất hiện ở bài post đó.
Hắn bình luận: “Em gái ngọt ngào cái chó má gì, khoa báo chí mấy người mắt bị mù à??”
Sở dĩ tôi nhận ra hắn là bởi vì cái ID vô cùng độc lạ “Ông đây khinh”.
Trả tiền xong, tôi xách trái cây ra ngoài.
Mới vừa đẩy cửa ra, một ánh mắt lạnh lùng dừng ở sau lưng tôi.
“Mua nhiều trái cây như vậy, định đi đâu thế?”
Hạ Phóng không đi.
Hắn dựa vào tường, hình như đã chờ tôi được một lúc.
Tôi không để ý tới hắn, bước chân càng nhanh hơn.
Hắn nhanh chóng đuổi kịp, chân dài bước vài bước đã tới trước mặt tôi.
Một phen gỡ mũ lưỡi trai của tôi xuống.
“Chơi tớ vui lắm sao, Văn Chi”