Chương 12 - Cơn Lốc Hạ Phóng - Cảm Giác Buông Tay Người Ấy là Như Thế Nào ?
12
Cảm ơn cậu Hạ Phóng.
Bây giờ tôi chỉ muốn kiếm một cái khe đất để chui vào.
Hạ Phóng uống nhiều, miệng không ngừng lải nhải.
“Ba năm trước cậu đã vứt bỏ tớ, bây giờ còn định vứt bỏ tớ nữa sao? Tớ vì cậu mà thủ thân như ngọc, cậu quay đầu đã chạy với thằng khác?”
Hắn chỉ Trình Tấn Dư, ủy khuất nói.
“Tên này là kẻ lừa đảo! Mấy năm đó là hắn châm ngòi ly gián, uổng công tớ coi hắn là anh em tốt”
Trình Tấn Dư đẩy mắt kính: “Hạ Phóng, cậu uống nhiều nên ăn nói linh tinh”
“Ông đây còn rất tỉnh!”
Hắn hung tợn đạp Trình Tấn Dư một cái.
“Năm đó mày làm cái gì, chính mình không biết à? Mày nói mày nghe thấy Văn Chi đánh cược với La Vi Lan sẽ theo đuổi được tao, không phải thật sự thích tao, cho nên tao mới tránh cậu ấy còn không kịp!”
“Mày nói mày muốn học đại học ở phía nam, kết quả lại lặng lẽ điền nguyện vọng y hệt với Văn Chi!”
“Còn nữa, mày rõ ràng biết sữa trên bàn tao là của Văn Chi, nhưng lại liên hợp với La Vi Lan lừa tao, bảo là của La Vi Lan!”
Chuyện hắn nói, đến chính tôi cũng không biết.
Tôi không khác những người khác là bao, trợn mắt há mồm mà hóng chuyện.
Hạ Phóng nổi giận đùng đùng, vén tay áo.
“Trình Tấn Dư, lại đánh một trận nữa, tao nhìn thấy mặt mày đã ghê tởm”
Trình Tấn Dư cười nhạt, trông cực kỳ xấu tính.
“Không sai, là tao lừa mày, Nhưng mày dễ mắc mưu như vậy chứng minh một chút tín nhiệm với Văn Chi mày cũng không có”
Cả người Hạ Phóng run lên.
Chuyện này đúng là chọc trúng điểm yếu của Hạ Phóng.
Hắn khó chịu nhìn tôi: “Thật xin lỗi, tớ……”
Tớ cái gì mà tớ.
Tôi không muốn trở thành người bị hóng chuyện đâu!
Tôi kéo lấy tay áo Hạ Phóng: “Tích tích tới rồi, đi lẹ lên”
Hạ tiểu vương bát bị tôi vừa xô vừa đẩy nhét vào xe.
Mấy cái chuyện họp lớp, sau này tôi còn tới nữa thì tôi là con chó.
Bố mẹ Hạ Phóng đã ngủ.
Tôi đỡ Hạ Phóng vào nhà, hắn lại túm lấy cái khăn quàng cổ màu xanh xong đeo lên đầu.
“Chi Chi cậu xem mũ của tớ này”
“Đừng đùa nữa, mau uống giải rượu đi.”
“Không uống, yêu nhau ba năm, bị người yêu cắm sừng vô số lần, để cho tôi say chết đi, say chết rồi nói không chừng cô ấy sẽ đau lòng”
…… Cái quần què gì vậy.
Thì ra hắn suy như vậy sao.
Tôi nói: “Cậu có say chết ở chỗ này, cô ấy cũng không thấy được, không đáng”
“Sao lại không thấy?”
Hạ Phóng quấn chặt “Nón xanh”, ủy khuất mà chỉ vào tôi.
“Không phải cậu đang ở đây sao?”
Cảm ơn cậu Hạ Phóng.
Bây giờ tôi chỉ muốn kiếm một cái khe đất để chui vào.
Hạ Phóng uống nhiều, miệng không ngừng lải nhải.
“Ba năm trước cậu đã vứt bỏ tớ, bây giờ còn định vứt bỏ tớ nữa sao? Tớ vì cậu mà thủ thân như ngọc, cậu quay đầu đã chạy với thằng khác?”
Hắn chỉ Trình Tấn Dư, ủy khuất nói.
“Tên này là kẻ lừa đảo! Mấy năm đó là hắn châm ngòi ly gián, uổng công tớ coi hắn là anh em tốt”
Trình Tấn Dư đẩy mắt kính: “Hạ Phóng, cậu uống nhiều nên ăn nói linh tinh”
“Ông đây còn rất tỉnh!”
Hắn hung tợn đạp Trình Tấn Dư một cái.
“Năm đó mày làm cái gì, chính mình không biết à? Mày nói mày nghe thấy Văn Chi đánh cược với La Vi Lan sẽ theo đuổi được tao, không phải thật sự thích tao, cho nên tao mới tránh cậu ấy còn không kịp!”
“Mày nói mày muốn học đại học ở phía nam, kết quả lại lặng lẽ điền nguyện vọng y hệt với Văn Chi!”
“Còn nữa, mày rõ ràng biết sữa trên bàn tao là của Văn Chi, nhưng lại liên hợp với La Vi Lan lừa tao, bảo là của La Vi Lan!”
Chuyện hắn nói, đến chính tôi cũng không biết.
Tôi không khác những người khác là bao, trợn mắt há mồm mà hóng chuyện.
Hạ Phóng nổi giận đùng đùng, vén tay áo.
“Trình Tấn Dư, lại đánh một trận nữa, tao nhìn thấy mặt mày đã ghê tởm”
Trình Tấn Dư cười nhạt, trông cực kỳ xấu tính.
“Không sai, là tao lừa mày, Nhưng mày dễ mắc mưu như vậy chứng minh một chút tín nhiệm với Văn Chi mày cũng không có”
Cả người Hạ Phóng run lên.
Chuyện này đúng là chọc trúng điểm yếu của Hạ Phóng.
Hắn khó chịu nhìn tôi: “Thật xin lỗi, tớ……”
Tớ cái gì mà tớ.
Tôi không muốn trở thành người bị hóng chuyện đâu!
Tôi kéo lấy tay áo Hạ Phóng: “Tích tích tới rồi, đi lẹ lên”
Hạ tiểu vương bát bị tôi vừa xô vừa đẩy nhét vào xe.
Mấy cái chuyện họp lớp, sau này tôi còn tới nữa thì tôi là con chó.
Bố mẹ Hạ Phóng đã ngủ.
Tôi đỡ Hạ Phóng vào nhà, hắn lại túm lấy cái khăn quàng cổ màu xanh xong đeo lên đầu.
“Chi Chi cậu xem mũ của tớ này”
“Đừng đùa nữa, mau uống giải rượu đi.”
“Không uống, yêu nhau ba năm, bị người yêu cắm sừng vô số lần, để cho tôi say chết đi, say chết rồi nói không chừng cô ấy sẽ đau lòng”
…… Cái quần què gì vậy.
Thì ra hắn suy như vậy sao.
Tôi nói: “Cậu có say chết ở chỗ này, cô ấy cũng không thấy được, không đáng”
“Sao lại không thấy?”
Hạ Phóng quấn chặt “Nón xanh”, ủy khuất mà chỉ vào tôi.
“Không phải cậu đang ở đây sao?”