Chương 2 - Cám Dỗ Từ Alpha Thù Dai
3、
Nằm trên giường hai ngày, tôi càng thấy có gì đó không ổn, bụng quặn từng cơn.
Dứt khoát bò dậy đi bệnh viện.
Trong phòng khám, bác sĩ nhìn kết quả rồi ngẩng lên nhìn tôi.
Hờ hững nói…
“Cậu mang thai rồi.”
Cái quái gì?
Còn chưa kịp phản ứng, bác sĩ cau mày.
“Bình thường thế nào cũng được, nhưng mang thai rồi thì phải chú ý hơn.”
“Tôi kê cho cậu ít thuốc.”
Nghe vậy, tôi cứng ngắc kéo khóe môi.
“Bác sĩ, tôi không phải Omega bình thường, tuyến thể không phát triển hoàn chỉnh…”
Đối phương đẩy kính, điềm nhiên đáp:
“Chỉ cần số lần nhiều, lại thường xuyên làm bên trong, thì vẫn có thể mang thai.”
“Dù tuyến thể không hoàn chỉnh, nhưng cậu vẫn là Omega.”
“Về nói với Alpha nhà cậu, bảo hắn kiềm chế chút.”
Tôi: “…”
Tôi cầm tờ giấy bước ra khỏi bệnh viện, dưới nắng chói chang nhìn đi nhìn lại.
Mẹ nó, thật sự có thai rồi.
Trong lòng tôi có chút rối loạn.
Là một Omega kém, pheromone nhạt nhẽo gần như không có, tôi rất khó thụ thai.
Cho nên Thương Trì từ trước tới giờ chưa bao giờ dùng bao.
Chỉ lo mình sung sướng.
Tôi hít sâu một hơi, tay run run châm điếu thuốc, dựa vào tường.
Yên lặng một lát, lại dập tắt.
Có thai đúng là phiền phức.
Ngầm chửi Thương Trì một trận trong lòng, rồi mới quay về.
4、
Tuần này Thương Trì đi công tác, không có thời gian động tới tôi.
Cũng xem như cho tôi chút thời gian thở dốc.
Giờ vấn đề duy nhất là đứa trẻ này.
Giữ lại hay bỏ đi.
Giữ thì sớm muộn cũng bị phát hiện, bỏ thì phải tính thời điểm làm phẫu thuật sao cho không lộ.
Mải suy nghĩ, bên cạnh có một Omega gọi tôi hai lần tôi mới sực tỉnh.
Tôi thờ ơ liếc qua cậu ta lập tức sững lại.
Rồi có chút ngượng ngùng: “Anh, để em rót rượu cho.”
Do bản thân tôi không có pheromone, tuyến thể lại bị Thương Trì nhiều lần ép chặt pheromone vào, nên quanh người toàn là mùi Alpha.
Cộng thêm khuôn mặt khiến người ta mơ hồ, chẳng ai biết tôi là Omega.
Ví dụ như Chu Dương.
Cậu ta có gương mặt tiêu chuẩn của Omega, mắt to mặt trái xoan.
Pheromone lại ngọt ngào, quyến rũ, Alpha nào mà chịu nổi.
Đáng tiếc.
Tôi không phải Alpha.
Nên chẳng bị câu dẫn.
Nhìn ly rượu Chu Dương đưa, tôi cười nhạt:
“Muốn tôi uống?”
Cậu ta bị tôi cười đến ngẩn người.
Mặt lộ vẻ ngượng ngùng: “Không uống cũng không sao.”
Cậu ta cắn môi, đặt ly rượu xuống, do dự một lát rồi nghiến răng áp sát tôi.
Từ lúc tôi chú ý đến, cậu ta đã không dám động vào tôi.
Người ta dắt Omega đi mở phòng.
Còn tôi ngồi đấy như khúc gỗ, lạnh nhạt như người vô tính.
Thấy tôi không phản ứng, cậu ta càng táo bạo hơn.
Đưa tay cởi hai cúc áo trên cùng của tôi.
Tôi không ngăn cản.
Để mặc cậu ta cởi.
“Anh… tối nay có muốn… đi mở phòng không?”
Tôi ngậm viên kẹo, híp mắt nâng cằm cậu ta, giọng nhàn nhạt:
“Mở phòng làm gì?”
Bị tôi trêu, cậu ta run lên hai cái.
Thổi hơi vào tai tôi, giọng nhỏ như muỗi:
Nói xong, bàn tay đã luồn vào vạt áo.
Trên bụng tôi gần như chẳng có cơ, mỗi lần chạm lại cau mày, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.
Tôi thản nhiên giữ lấy tay cậu ta, cắn vỡ viên kẹo trong miệng.
Ngọt ngấy.
Vẫn thấy thuốc lá ngon hơn.
Trước ánh mắt khó hiểu của Chu Dương, tôi bật cười:
“Hình như không làm được.”
Vừa nói vừa gạt tay cậu ta ra: “Đừng sờ nữa, eo cậu còn to hơn tôi.”
Mỗi lần trên giường, Thương Trì đều thích bóp chặt eo tôi bằng một tay.
Đặc biệt khi tôi ngồi trên người hắn, hắn càng hưng phấn mà bóp mạnh.
Kết quả lần nào xong eo tôi cũng đầy vết bầm.
Một “Alpha” mà eo còn mảnh hơn cả một Omega như cậu ta, đúng là vừa kỳ quái vừa chua chát.
Chu Dương im lặng một lúc, miễn cưỡng nói:
“Vậy… để em về luyện thêm…”
Tôi cúi mắt, giơ tay thô bạo miết qua môi cậu ta, rồi lạnh lùng đẩy ra.
“Không cần luyện.”
“Tôi là Omega.”
Một Omega cao một mét tám lăm.
Không quan tâm gương mặt cậu ta biến sắc, tôi đứng dậy rời đi.
5、
Về đến nhà, tôi mới phát hiện Thương Trì cũng đang ở đó.
Thay giày xong vừa đi qua tôi liền thấy thứ trong tay hắn.
Mẹ nó.
Cảnh Chu Dương tựa vào lòng tôi không biết bị thằng khốn nào chụp lại rồi gửi cho Thương Trì.
Sắc mặt Thương Trì chẳng biểu lộ gì, tắt điện thoại ném lên bàn.
Ngẩng đầu nhìn tôi: “Không có gì muốn giải thích sao?”
Không.
Cũng đâu phải giả.
Còn nói gì được nữa?
Thương Trì đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống, giọng lạnh đến cực điểm: “Ở ngoài chơi với đàn ông khác, sướng lắm hả?”
Tôi vốn đâu có thích Omega.
Chơi cái gì mà chơi?
Thương Trì ghé sát lại: “Trên người còn có mùi pheromone của hắn.”
“Các người ở gần lắm sao?”
Tôi thấy Thương Trì có bệnh. Rõ ràng biết Chu Dương là Omega, vậy mà còn cố tình châm chọc.
Tôi khó chịu.
Vừa định mở miệng thì đã ngửi thấy trên người Thương Trì còn có mùi Omega khác.
Rất nhạt, nhưng tôi vẫn nhận ra.
Mẹ nó.
Tôi đẩy mạnh Thương Trì, nhìn thẳng hắn, hỏi ngược lại:
“Thế còn anh?”
“Ở ngoài chơi với Omega khác, có vui không?”