Chương 4 - Cạm Bẫy Ánh Trăng

Cô ta ngẩng mặt lên nhìn Lục Yến, đôi mắt đầy nước, nhưng vẫn cố chấp không để nước mắt rơi xuống.

“Lục Yến, vậy là bây giờ anh muốn cắt đứt với em thật sao?”

Lục Yến vốn đang ngăn cản tôi uống rượu.

Nghe thấy giọng cô ta, anh ta vẫn ngẩng đầu nhìn lên.

Thấy vành mắt cô ta đỏ hoe, ngón tay anh ta khẽ run một chút, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Tôi biết, anh ta lại mềm lòng lần nữa.

Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn.

Tình cảm thanh mai trúc mã suốt hơn mười năm, đâu dễ gì nói quên là quên được.

Nhưng không sao, tôi sẽ giúp cô ta.

Châu Nguyệt Dao hung hăng lườm tôi một cái rồi quay người bỏ đi.

Trên đường về, tôi khoác áo vest của Lục Yến, dựa vào vai anh ta ngủ thiếp đi.

Không biết qua bao lâu, một hồi chuông điện thoại chói tai đánh thức tôi.

“Xin hỏi, anh/chị là người nhà của cô Châu Nguyệt Dao phải không?”

Giọng nói bên kia có phần gấp gáp:

“Cô ấy gặp tai nạn trên đường núi Hoàn Sơn, hiện đang cấp cứu tại Bệnh viện Nhân dân Tỉnh. Mong anh/chị đến ngay!”

Lục Yến đột ngột cứng đờ cả người.

“Tạ Đường… Đường Đường.”

Anh ta khẽ đẩy tôi dậy, để tôi đối diện với ánh mắt vẫn còn ngái ngủ của mình, rồi thoáng ngập ngừng.

Khi mở miệng lần nữa, giọng nói của anh ta đã dịu đi rất nhiều.

“Anh có chút chuyện cần giải quyết, em tự về nhà trước nhé.”

Trong ánh sáng mờ nhạt của đèn xe, tôi nhìn vào mắt anh ta.

Đôi mắt tôi thoáng lộ ra một tia buồn bã, nhưng rất nhanh đã che giấu đi.

Tôi không hỏi gì cả, chỉ tháo chiếc áo vest đang đắp trên người xuống, tỉ mỉ giúp anh ta mặc lại.

Sau đó, tôi khẽ nói:

“Được.”

“Anh đã uống nhiều rượu giúp em tối nay, em không yên tâm. Để tài xế chở anh đi, còn em sẽ gọi chị Tĩnh đến đón.”

“A Yến, về sớm nhé.”

Nói đến đây, như thể chợt nhớ ra điều gì đó, tôi bẽn lẽn nở nụ cười, ánh mắt tràn đầy mong chờ:

“Lúc đó, em có chuyện muốn nói với anh.”

Tôi mở cửa xe, bước xuống.

Trong gương chiếu hậu dần xa, tôi khẽ vẫy tay với anh ta.

Đến khi chiếc xe ấy hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, tôi đứng lặng trong đêm tối, để gió lạnh thổi qua.

Ngẩng đầu nhìn lên.

Bầu trời đen kịt, không sao, cũng chẳng có trăng.

Giây tiếp theo, một âm thanh chói tai vang lên.

Lốp xe nghiến mạnh trên mặt đường.

Một chiếc xe bất ngờ dừng lại ngay bên cạnh tôi.

Một chiếc khăn tay đã bị tẩm đẫm ethyl ether bịt chặt lên mũi và miệng tôi.

Ý thức tôi nhanh chóng mơ hồ, rồi dần dần tối sầm lại.

Anh à.

Ngày hôm ấy, khi anh rời đi, anh có thấy những vì sao không?

Có nhớ đến em không?

15

Khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi đã bị nhốt trong một nhà máy bỏ hoang, bụi bặm phủ đầy.

Vài gã đàn ông xa lạ, gương mặt dữ tợn, đứng canh bên cạnh tôi.

Một trong số đó đang chậm rãi lau nòng súng trên tay.

Thấy tôi tỉnh lại, hắn nghiêng đầu nhìn tôi một cái, bật cười:

“Ồ, đại minh tinh tỉnh rồi à?”

Tôi không lên tiếng, chỉ yên lặng nhìn hắn.

Hắn nhướng mày, trên mặt có một vết sẹo dài, khiến vẻ ngoài của hắn trông vô cùng đáng sợ.

Hắn chậm rãi bước tới, dùng nòng súng vỗ nhẹ vào má tôi:

“Sao? Sợ đến cứng đờ rồi à?”

“Nếu vậy, lát nữa thấy máu, chẳng phải sẽ ngất luôn sao?”

Những tên còn lại cười phá lên.

Tôi bỗng nhiên mở miệng:

“Châu Nguyệt Dao đâu?”

Nụ cười trên mặt gã sẹo lập tức tắt ngấm.

Hắn cúi đầu, nhìn tôi hai giây, rồi nhếch mép cười nhạt:

“Cô thông minh đấy, đoán ra ngay mình đã đắc tội ai.”

“Cũng được, xuống hoàng tuyền thì làm một con ma hiểu chuyện vẫn hơn.”

Hắn liên tục nhắc đến cái chết, chỉ là muốn thấy tôi hoảng sợ, mất kiểm soát.

Nhưng tôi biết, Châu Nguyệt Dao sẽ không giết tôi ngay.

Hai tháng qua Lục Yến lạnh nhạt với cô ta.

Cô ta đắc tội người khác, lại làm Lục Yến tức giận, ngay cả nhà họ Châu cũng chẳng muốn giúp đỡ nữa, mà quay sang ưu ái người chị cùng cha khác mẹ của cô ta.

Đại tiểu thư nhà họ Châu, chỉ trong chớp mắt đã trở thành kẻ bị gia tộc ruồng bỏ.

Cô ta hận tôi đến tận xương tủy.

Cô ta nhất định sẽ hành hạ tôi một trận, rồi mới ra tay kết liễu.

16

Quả nhiên, sau vài ngày tôi chỉ được uống nước bẩn để sống, cô ta cuối cùng cũng xuất hiện.

Cô ta mặc một chiếc váy đỏ rực, trên cổ trắng nõn đeo một chuỗi kim cương hồng vô cùng nổi bật.

Đây là món trang sức mà một tuần trước, Lục Yến đã chi 1,2 tỷ tệ để đấu giá tại Hong Kong.

Tôi biết, anh ta vốn định tặng nó cho tôi, như một món quà mừng đóng máy bộ phim.

Vậy nên, tôi cũng đã chuẩn bị một món quà lớn cho anh ta ở nhà.

Giờ đây, Châu Nguyệt Dao xuất hiện trước mặt tôi với chiếc vòng cổ đó.

Điều đó có nghĩa là, Lục Yến nhất định đã nhìn thấy tờ giấy khám thai mà tôi để lại trong thư phòng rồi, đúng không?

Nghĩ đến đây, tôi không thể kiềm chế được sự kích động, cả người bắt đầu run lên.

“Sao? Sợ đến mức run rẩy rồi à?”

Châu Nguyệt Dao túm tóc tôi, giáng cho tôi một cái tát thật mạnh.

“Đồ hàng nhái! Khi cô dám khiêu khích tôi, cô đã nên biết ngày này sẽ đến!”

“Cô tưởng A Yến thực sự thích cô sao? Trước đây, chẳng biết bao nhiêu kẻ như cô đã xuất hiện, cô cũng chỉ là một món đồ chơi giúp anh ta trêu chọc tôi mà thôi!”

“Ngay cả khi tôi giết cô ngay bây giờ, cô nghĩ anh ta sẽ vì cô mà trách móc tôi một câu sao?”

“Tiện nhân! Đồ rác rưởi!”

Phải, những người như chúng tôi, trong mắt họ, chỉ là công cụ tiêu khiển, thậm chí chẳng phải con người.

Dù có chết đi, cũng chẳng đáng để họ bận tâm.

Nhưng Châu Nguyệt Dao à, tiểu thư nhà giàu của tôi.

Trên đời này, luôn có những điều ngoài ý muốn.

Trong số một nghìn, một vạn người các người đã giết hại, không ngờ lại có một người như tôi.

Tôi chẳng nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cô ta, cười giễu cợt.

Nụ cười ấy khiến cô ta tức giận, cô ta lập tức dùng gót giày nhọn, đá mạnh vào bụng tôi từng cú một.

Cơn đau dữ dội quặn lên, dòng máu nóng hổi chảy ra.

Mùi tanh của máu hòa lẫn với mùi bụi bẩn, khiến đầu óc tôi dần trở nên mơ hồ.

Ánh mặt trời méo mó xuyên qua những khe hở, những hạt bụi lơ lửng trong không trung.

Tôi cuộn mình trên mặt đất, lim dim mắt nhìn về phía cô ta.

Cho đến khi—

“Đoàng!”

Một tiếng súng vang lên.

Tiếp đó là tiếng hét của Lục Yến:

“Tạ Đường!”

Viên đạn không bắn vào người Châu Nguyệt Dao.

Dù đến tận lúc này, anh ta vẫn không nỡ.

Nhưng không sao cả, Châu Nguyệt Dao sẽ tự hủy hoại chính mình.

Cô ta ngây ngốc nhìn Lục Yến, rồi nhìn xuống khẩu súng vẫn đang hướng về phía mình trong tay anh ta.

Bỗng dưng, cô ta phát điên.

“Anh theo dõi tôi?”

“Lục Yến, anh theo dõi tôi?!”

“Anh vốn dĩ không tin tôi! Ngay từ đầu, anh đã nghĩ rằng chính tôi đã bắt cóc Tạ Đường đúng không? Những lời anh nói về việc sẽ cưới tôi, sẽ rời xa cô ta, tất cả đều là giả dối, đúng không?!”

Lục Yến hít một hơi thật sâu:

“Anh không nên nghi ngờ em sao?”

“Châu Nguyệt Dao, ngay bây giờ, Tạ Đường đang ở đây, anh không nên nghi ngờ em sao?!”

Châu Nguyệt Dao cúi đầu, chằm chằm nhìn tôi.

Một lúc sau, cô ta bỗng nhiên bật cười:

“Anh bị cô ta lừa rồi.”

“Không sao cả.”

“Chỉ cần con tiện nhân này chết, mọi thứ sẽ trở lại như trước đây—”

Cô ta cúi xuống, lưỡi dao sắc lạnh trong tay phản chiếu ánh sáng, từng chút từng chút tiến đến gần cổ tôi.

“Đoàng!”

Ánh mắt Lục Yến thoáng qua một tia đau đớn, nhưng vẫn nổ súng.

Lần này, viên đạn đã xuyên qua thái dương của Châu Nguyệt Dao.

Máu nóng bắn tung tóe, văng lên đầu và mặt tôi.

Biểu cảm của Châu Nguyệt Dao đông cứng lại, như một bức tượng chết lặng.

Nỗi đau tột cùng hòa lẫn với sự không thể tin nổi khi chết dưới tay người đàn ông mà mình yêu thương nhất.

Cô yêu anh ta, tin tưởng anh ta.

Nhưng anh ta lại tự tay giết chết cô.

Đau đớn lắm đúng không, tiểu thư?

Tôi nhắm mắt lại, cảm nhận mùi máu tanh sộc vào mũi.

Ở nơi mà Lục Yến không thể nhìn thấy, tôi nở nụ cười.

17

Kim đồng hồ quay ngược trở về hai ngày trước.

Cuối cùng, tôi cũng lấy được lòng tin của kẻ luôn đi theo Châu Nguyệt Dao, kẻ mà lúc nào cũng trung thành răm rắp với cô ta.

“Tôi biết, người cô yêu năm đó đã bị cô ta ép đến phát điên, cuối cùng nhảy lầu tự sát.”

Tôi nói, “Tôi có một kế hoạch không lối thoát, cô chỉ cần giúp tôi một việc nhỏ là được.”

“Không lối thoát?”

Ánh mắt cô ta sáng lên, “Châu Nguyệt Dao chắc chắn sẽ chết sao?”

“Không, nhất định sẽ có người chết.”

Tôi hơi ngừng lại, rồi chậm rãi nói:

“Nếu không phải cô ta, thì sẽ là tôi.”

“Nhưng không sao cả, cho dù người chết là tôi, thì chẳng bao lâu sau, cô ta cũng sẽ phải xuống địa ngục thôi.”

Cô ta đồng ý giúp tôi, sẽ tìm cơ hội gợi ý cho Châu Nguyệt Dao giả vờ bị tai nạn xe, để xác định vị trí của cô ta trong lòng Lục Yến.

Trước khi đi, cô ta bất ngờ lên tiếng:

“Cô ấy không phải người yêu tôi, chỉ là… người tôi từng thích.”

“Còn cô thì sao, cô Tạ? Cô đang làm tất cả những điều này vì ai?”

Đ_ọc full tại page Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn.

Tôi đương nhiên cũng vì người mình yêu.

18

Đối với Lục Yến và Châu Nguyệt Dao, những kẻ từ nhỏ đã đứng trên đỉnh cao, cái gọi là tình yêu, chẳng qua chỉ là một món đồ chơi trong những tháng ngày nhàn rỗi.

Xây dựng trên lợi ích, hoặc giẫm đạp lên thi thể của những kẻ thấp kém hơn.

Dù thế nào đi nữa, họ vẫn luôn tính toán được mất, so đo giá trị.

Nhưng chúng tôi thì không như thế.

Chúng tôi, vốn dĩ chẳng có gì trong tay.

Vậy nên, có thể đánh đổi tất cả, kể cả mạng sống.

Bọn họ mãi mãi, mãi mãi không thể hiểu được.