Chương 1 - Cạm Bẫy Ánh Trăng
1
Ngày Châu Nguyệt Dao về nước, Lục Yến phủ đầy hoa hồng khắp thành phố để chúc mừng cô ấy.
Mối quan hệ giữa tôi và anh ta một lần nữa bị ch/ế gi/ễu trên hot search.
“Bạch nguyệt quang của thái tử gia đã trở về, Tạ Đường – hàng nhái này chắc chắn sắp xong đời rồi!”
“Đáng đời, loài tầm gửi thì chỉ có kết cục này mà thôi.”
“Nhìn bộ dạng trà xanh của cô ta mà thấy gh/ê t/ở,m.”
Tôi ngồi trong xe bảo mẫu, lướt qua phần bình luận với tốc độ chóng mặt rồi tắt điện thoại.
“Giận rồi à?”
Lục Yến, người ngồi bên cạnh tôi, nghiêng đầu, giọng điệu nhàn nhạt.
Tôi lắc đầu, tựa mặt vào bờ vai anh ta, ngoan ngoãn nói:
“Chỉ là hơi ghen một chút thôi. Nhưng nghĩ đến việc trước khi đi gặp cô Châu, anh vẫn đưa em về nhà trước, em chẳng còn gì để giận nữa cả.”
Lục Yến rất hài lòng với phản ứng của tôi, đưa tay khẽ cào cằm tôi như đang cưng nựng một con mèo nhỏ.
“Ngoan lắm.”
“Tối nay anh không về, đã dặn dì Ngô hầm tổ yến cho em rồi, ăn xong thì ngủ sớm đi.”
Xe dừng trước cửa biệt thự.
Tôi mở cửa bước ra ngoài.
Dưới ánh đèn đường, tôi ngừng lại một giây, rồi bất chợt quay lại xe, lao vào lòng Lục Yến.
Nước mắt như mưa.
“Em biết em không thể nào so được với cô Châu, cũng chưa từng nghĩ sẽ so với cô ấy.”
Tôi nhắm mắt lại, cố gắng che giấu sự nghẹn ngào trong giọng nói.
“Nhưng, A Yến, đừng bỏ rơi em.”
“Anh đừng bỏ rơi em.”
Nước mắt nóng hổi thấm qua lớp vải sơ mi, chạm vào da thịt trên ng/ực Lục Yến.
Anh ta khựng lại một chút, bàn tay ấm áp đặt lên tấm lưng g/ầy g/uộc của tôi, nhẹ nhàng vỗ về.
“Sẽ không đâu.”
Lục Yến nâng cằm tôi lên, nhìn gương mặt đầy nước mắt của tôi, trong mắt anh ta thoáng qua một tia u tối.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn
Sau đó anh ta cúi xuống hôn tôi, c/ắn m,ú/t đầy th/ô b/ạ,o.
Mãi đến khi trong miệng tôi tràn ra vị m/á/u, anh ta mới chịu buông ra.
“Tạ Đường, ngoan một chút, ngày mai anh sẽ đến thăm em.”
Tôi vùi đầu vào ng/ực anh ta, hơi thở h/ỗn lo/ạn như bị kí,ch thí,ch.
“Được, anh phải nhớ, không được lừa em.”
Sau phút giây thân mật, tôi lau đi đôi mắt đỏ hoe, lần nữa xuống xe.
Lần này, chiếc Rolls-Royce đen không dừng lại chút nào, thẳng tắp rời đi.
Đã không còn sớm, chậm thêm chút nữa, anh ta sẽ không kịp đến tiệc đón gió của Châu Nguyệt Dao.
Cô ta là đại tiểu thư nhà họ Châu, từ nhỏ đến lớn đều được mọi người nâng niu. Nếu Lục Yến đến trễ, chắc chắn cô ta sẽ giận dỗi anh ta.
Tôi vừa nghĩ vừa bước vào biệt thự.
Trước mặt dì Ngô, tôi ngoan ngoãn ăn từng muỗng tổ yến.
Sau đó, với đôi mắt còn vương nước mắt, tôi lên lầu, vào phòng và khóa trái cửa.
Chạy vào nhà vệ sinh, ôm lấy bồn cầu, n/ôn đến trời đất đảo lộn.
Thật gh/ê t/ở,m, thật gh/ê t/ở,m.
Từng giây từng phút tiếp xúc với Lục Yến, từng chút mùi hương xa hoa mục nát trên người anh ta, đều khiến tôi buồn n/ôn.
Chỉ cần nghĩ đến thôi, tôi cũng muốn n/ôn ra.
Thế nhưng tôi vẫn phải làm nũng với anh ta, phải hôn anh ta, phải lên giường với anh ta.
Khiến anh ta tin tưởng tuyệt đối rằng tôi là một dây leo yếu ớt v/ô d/ụng, ngoài bám lấy anh ta, toàn tâm toàn ý yêu anh ta, tôi chẳng còn cách nào khác.
Rồi vào lúc anh ta lơ là nhất, tôi sẽ cho anh ta một đòn chí mạng.
Lục Yến, cái giá anh phải trả sẽ đ/ẫm m,á/u.
N/ôn đến cùng cực, khóe môi tôi t/ê d,ại, miệng đầy vị đ/ắng ch/át.
Tôi nằm ngửa trên nền đất lạnh lẽo, nhìn trần nhà sáng đèn, ánh sáng giao nhau thành một mảng mơ hồ.
Tôi giơ tay che mắt, bật ra tiếng n,ức n,ở.
“Nhưng mà, anh ơi, em không còn cách nào khác.”
“… Em nhớ anh lắm.”
2
Năm mười tuổi, sau khi người bố suốt ngày uống rượu và b/ạo hà/nh tôi qua đời, mẹ tôi dắt tôi đi tái giá với một ông chủ buôn quần áo trong thị trấn.
Để lấy lòng chồng mới, bà nh,ốt tôi vào phòng của dượng, đứng ngoài cửa vỗ về đứa bé đang khóc nức nở:
“Đường Đường, con ngoan một chút, nghe lời chú Hạ, ngày mai mẹ sẽ mua kẹo cho con—”
Lời nói bị cắt ngang giữa chừng.
Giây tiếp theo, cánh cửa bị đ,á bật tung.
Một thiếu niên cao gầy đứng ngoài cửa, trên người là bộ đồng phục đã bạc màu vì giặt nhiều lần, đôi mắt tràn đầy ch,án gh,ét nhìn cảnh tượng trong phòng.
“B,ẩn th/ỉu.”
Hai chữ ấy dường như chọc giận dượng tôi.
Ông ta không buồn chỉnh lại quần áo, vớ lấy chiếc cốc bên đầu giường n/ém về phía cậu thiếu niên:
“Hạ Tế Xuyên, mày là con h/oang do con đàn bà đó lén lút sinh ra, đã không phải m/áu m/ủ nhà tao thì lấy tư cách gì mà nói câu này?”
Hạ Tế Xuyên không né tránh, chiếc cốc đ,ập vào trán cậu ấy, lập tức m/áu ch/ảy ròng ròng.
Cậu ấy như không cảm thấy đ/au đ/ớn, sắc mặt không đổi, đi vào trong, bế tôi từ góc giường lên, thẳng thừng bước ra ngoài.
Đi ngang qua mẹ tôi, cậu ấy thoáng dừng lại một chút.
“Nếu ông ta đã chê tôi là con h/oang, vậy thì bà nên sớm sinh cho ông ta một đứa con ruột.”
“Đừng lấy con gái mình ra để nịnh nọt.”
Đó là lần đầu tiên tôi gặp anh trai mình.
3
Tối hôm đó, tôi lại mơ thấy anh trai.
Mơ về năm tôi mười sáu tuổi, anh ấy xin tạm nghỉ học để đi làm, chỉ vì muốn có tiền cho tôi tiếp tục đi học.
Biết được chuyện này, tôi và anh ấy đã cãi nhau một trận lớn.
“Hạ Tế Xuyên, em không cần anh hy sinh vì em!”
“Em không phải em gái ruột của anh, mẹ em và bố anh thậm chí còn chưa từng đăng ký kết hôn, anh không cần phải làm đến mức này—”
Giọng tôi run rẩy không thể kiềm chế.
Tôi không phải không biết ơn.
Chỉ là tôi sợ, một ngày nào đó, anh ấy sẽ hối hận.
Nhưng anh trai chỉ ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng xoa đầu tôi:
“Đường Đường, anh sẽ không hối hận.”
“Xuất thân không thể lựa chọn, nhưng người thân thì có thể.”
“Em là em gái mà anh lựa chọn.”
Tôi không nói với anh ấy rằng, tôi chẳng hề muốn làm em gái anh.
Tôi là một kẻ biến thái.
Tôi đã có những suy nghĩ dơ bẩn, thấp hèn đối với chính anh trai mình.
Tôi chỉ muốn chờ, chờ đến khi tôi đủ mười tám tuổi.
Chờ đến khi cuộc đời anh ấy không còn phải vì tôi mà hy sinh.
Hai tháng sau, anh ấy nói với tôi rằng, anh ấy tìm được một công việc, làm nhân viên phục vụ trên một du thuyền tư nhân, lương một ngày tận hai nghìn tệ.
Anh ấy bảo, chỉ cần có được khoản tiền này, anh ấy sẽ yên tâm về nhà, tiếp tục đi học.
Nhưng khi anh ấy được đưa về, chỉ còn là một cái xác.
Xương cốt vỡ nát, máu thịt hòa thành một đống hỗn độn.
Người ta nói: “Hạ Tế Xuyên xô xát với người trên tàu, đánh nhau đến chết, kẻ gây án đã nhảy xuống biển trốn tội.”
Người ta còn nói, “Vì lý do nhân đạo, chủ nhân du thuyền sẽ bồi thường cho cô năm vạn tệ.”
Tôi không nghe thấy gì cả.
Giác quan của tôi như bị tước đoạt hoàn toàn, chỉ có thể trân trân nhìn thi thể của anh trai trước mặt.
Ánh mặt trời lẫn lộn với màu máu thành một mảng hỗn độn.
“…Anh ơi.”
Anh trai tôi không thể nào chết vì đánh nhau.
Anh ấy đi làm kiếm tiền vì tôi, sao có thể gây sự với người khác?
Sự thật là, chủ nhân du thuyền ấy có một “bạch nguyệt quang” (ánh trăng sáng – người yêu cũ nhưng mãi không quên được), cô ta cố ý đổ rượu lên người anh trai tôi, buông vài lời trêu chọc.
“Dáng người đẹp thế, không thử xem sao?”
Người đàn ông đó vì ghen tuông, sau khi làm lành với bạch nguyệt quang, đã ra lệnh đánh chết anh trai tôi.
“Nguyệt Dao nói hắn ta có dáng người đẹp? Vậy thì đánh gãy hết xương hắn đi.”
Từ đầu đến cuối, người xử lý chuyện này chỉ là một luật sư.
Chủ nhân du thuyền thậm chí còn không xuất hiện, nghe nói hắn đang cùng bạch nguyệt quang của mình đi trượt tuyết ở Hokkaido.
Vài tháng sau, tôi mới biết được tên của hắn.
— Là con trai của một nhân vật lớn trong giới thượng lưu Bắc Kinh, Lục Yến.
4
Tôi đã nghĩ rằng, tôi sẽ không sớm gặp Châu Nguyệt Dao.
Nhưng cô ta kiêu ngạo quen rồi, sao có thể chịu nổi?
Mới chỉ ra nước ngoài hai năm, vậy mà bên cạnh Lục Yến đã có thêm một người như tôi.
Vậy nên ngày hôm sau, cô ta khoác tay Lục Yến đến phim trường thăm tôi.
Lúc đó, tôi đang quay một cảnh rơi xuống nước.
Châu Nguyệt Dao hứng thú nhìn một lúc, rồi bất chợt cười chế giễu:
“Nghe nói tháng trước cô vừa nhận giải Ảnh hậu, diễn xuất chỉ có thế thôi à?”
Rõ ràng là đang cố tình gây khó dễ cho tôi.
Bộ phim này do Lục Yến đầu tư, vậy nên đạo diễn cẩn thận đến xin ý kiến của anh ta:
Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn
“Lục tổng, ngài xem—”
Lục Yến vỗ nhẹ lên tay Châu Nguyệt Dao, giọng điệu nhàn nhạt:
“Quay lại đi, quay đến khi đạt yêu cầu thì thôi.”
Anh ta đến để giúp Châu Nguyệt Dao trút giận.
Mọi người đều hiểu điều đó, bao gồm cả tôi.
Trong tiết trời lạnh lẽo cuối thu, tôi lặp đi lặp lại cảnh nhảy xuống hồ nước buốt giá.
Bộ váy diễn bị nước thấm ướt, nặng trịch bám vào người, lạnh buốt đến tận xương tủy.
Môi tôi tái nhợt, dường như ngay cả máu trong cơ thể cũng đông lại.
Châu Nguyệt Dao cuối cùng cũng chịu dừng tay:
“Diễn xuất như vậy mới gọi là đạt tiêu chuẩn.”
Tôi ướt sũng bò lên từ mặt nước, khiêm nhường cúi người:
“Chỉ cần cô Châu hài lòng là tốt rồi.”
Khi tôi đứng thẳng dậy, hàng mi vương nước, gương mặt trắng bệch, trông vô cùng đáng thương.
Ánh mắt của Lục Yến vô thức dừng lại trên mặt tôi, yết hầu khẽ chuyển động.
Lúc đó, người đại diện của tôi, Triệu Tĩnh, cầm chiếc chăn chạy đến, định quấn lên người tôi, nhưng đột nhiên hét lên kinh hoàng:
“Máu! Tạ Đường, chân cô chảy đầy máu!”
Tôi cúi đầu, nhìn thấy trên vạt váy, từng giọt máu đỏ thẫm dần lan ra.