Chương 4 - Cái Tên Kỳ Lạ Của Tôi
4
Nỗi sợ như thủy triều nuốt chửng tôi, nhưng tôi biết, tôi không thể hoảng loạn.
Càng vào lúc này, càng phải tỉnh táo.
Tôi hít sâu, ép bản thân trấn định, thu hết sự phẫn nộ và phản kháng trên mặt, thay vào đó là vẻ hoang mang và bất lực.
“Tôi… tôi không biết nữa…” Tôi ôm lấy đầu, người run rẩy, “Tôi không nhớ gì cả… Những điều anh nói… là thật sao? Tôi thật sự là Trần Niệm sao?”
Ánh mắt Giang Bắc lập tức dịu lại.
Anh ta tưởng rằng những lời bịa đặt của mình đã có tác dụng, tưởng rằng tôi bắt đầu tin mình mất trí nhớ.
“Phải, Niệm Niệm, em chính là Trần Niệm.” Anh ta bước lên, nhẹ nhàng đỡ lấy tôi, “Đừng sợ, mọi chuyện đã qua rồi. Sau này còn có anh bên cạnh em.”
Tôi thuận theo, ngả vào lòng anh ta, nhưng toàn thân cứng đờ như đá.
“Nhưng… tại sao tôi chẳng nhớ gì cả?” Tôi ngước nhìn anh ta, đôi mắt ngân ngấn nước, thể hiện hoàn hảo dáng vẻ hoang mang yếu đuối của một người mất trí, “Giang Bắc, tôi… tôi rất sợ.”
“Đừng sợ.” Anh ta ôm tôi chặt hơn, giọng ngọt ngào đến mức ngấy, “Quên rồi thì đừng nhớ nữa. Quá khứ không quan trọng. Quan trọng là chúng ta bây giờ ở bên nhau, và sau này cũng sẽ mãi như vậy.”
Anh ta dìu tôi ngồi xuống sofa, rồi rót cho tôi một cốc nước ấm.
“Hôm nay em bị dọa sợ rồi, cũng mệt rồi. Uống chút nước, ngủ một giấc, ngày mai tỉnh dậy, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Tôi đón lấy cốc nước, cúi đầu, nhấp từng ngụm nhỏ. Khóe mắt lại âm thầm quan sát nhất cử nhất động của anh ta.
Trên mặt anh ta lại hiện ra nụ cười dịu dàng như ban đầu, như thể kẻ lạnh lẽo và điên loạn vừa rồi chỉ là ảo giác của tôi.
Nhưng tôi biết — đó không phải ảo giác.
Đó mới chính là con người thật của anh ta.
Người đàn ông này còn đáng sợ hơn tôi tưởng rất nhiều.
Anh ta không chỉ tâm tư kín đáo, mà còn diễn giỏi đến mức xuất thần, có thể chuyển đổi cảm xúc trong chớp mắt.
Tôi bắt buộc phải diễn tròn vai “Trần Niệm bị mất trí nhớ” trước mặt anh ta, mới có thể tìm được cơ hội trốn thoát.
“Giang Bắc,” tôi đặt cốc nước xuống, rụt rè nhìn anh ta, “vậy… bây giờ chúng ta thật sự đã kết hôn rồi à?”
“Ừ.” – Anh ta cười, đưa tay xoa đầu tôi, động tác vô cùng thân mật và tự nhiên, như thể chúng tôi thật sự là một đôi vợ chồng yêu nhau nhiều năm, “Từ hôm nay trở đi, em chính là bà Giang của anh.”
“Nhưng… trong sổ kết hôn…”
“Không quan trọng.” – Anh ta cắt lời, giọng điệu không cho phép nghi ngờ, “Em chỉ cần biết, trong lòng anh, em là vợ anh.”
Rõ ràng anh ta không muốn tiếp tục dây dưa ở vấn đề này.
Điều đó càng khiến tôi chắc chắn hơn: quyển sổ kết hôn ấy và cái tên “Trần Niệm” mang một ý nghĩa đặc biệt nào đó với anh ta.
Phía sau chắc chắn còn ẩn giấu một bí mật lớn.
“Tôi mệt rồi, muốn đi nghỉ một chút.” – Tôi đứng dậy, cố gắng thể hiện vẻ mệt mỏi.
“Được, anh đi với em.”
Anh ta đi theo tôi vào phòng ngủ, ân cần kéo chăn giúp tôi.
Tôi nằm xuống, nhắm mắt lại, giả vờ ngủ rất nhanh.
Giang Bắc ngồi bên giường rất lâu, ánh mắt anh ta như đèn chiếu thẳng rọi lên mặt tôi, dường như đang kiểm tra xem tôi có thực sự ngủ hay không.
Tôi cảm nhận được nhiệt độ nơi đầu ngón tay anh ta, nhẹ nhàng lướt qua lông mày tôi, sống mũi tôi, cuối cùng dừng lại trên môi tôi.
Sự đụng chạm ấy mang theo thứ dục vọng bệnh hoạn và khát khao chiếm hữu khiến toàn thân tôi lạnh toát.
Rất lâu sau, anh ta mới đứng dậy rời khỏi phòng, còn nhẹ nhàng khép cửa lại.
Tôi lập tức mở mắt, bật dậy khỏi giường, lặng lẽ đi đến bên cửa, dán tai áp sát.
Tôi nghe thấy anh ta đang gọi điện thoại ngoài phòng khách, giọng nói rất nhỏ.
“… Ừ, đã giải quyết xong.”
“… Cô ấy hơi kích động, nhưng anh đã trấn an được rồi.”
“… Yên tâm, cô ta không chạy được đâu.”
“… Bên anh không cần lo, lo cho mình là đủ.”
Anh ta đang nói chuyện với ai?
Cái người “bên anh” đó là ai?
Nghe như là một kẻ đồng phạm.
Kế hoạch này… không chỉ mình anh ta.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, tôi nghe thấy anh ta đi vào thư phòng. Không lâu sau, vang lên tiếng máy in hoạt động.
Anh ta đang in gì?
Tôi thấp thỏm không yên, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Khoảng nửa tiếng sau, cửa thư phòng mở ra. Giang Bắc đi ra và rời khỏi căn hộ.
Tôi đợi đến khi nghe thấy tiếng cửa chính đóng lại, rồi đợi thêm mười phút nữa để chắc chắn anh ta thật sự đã rời đi, mới dám rón rén ra khỏi phòng ngủ.
Việc đầu tiên tôi làm là lao vào thư phòng.
Trên bàn làm việc, hai quyển sổ kết hôn màu đỏ đã biến mất.
Cả túi hồ sơ đựng thông tin về Trần Niệm cũng không còn.
Anh ta đã mang theo toàn bộ chứng cứ.
Chiếc máy tính vẫn còn bật, nhưng màn hình chỉ hiển thị một tài liệu trống — nội dung đã bị xóa sạch.
Tôi kiểm tra máy in — trống rỗng.
Anh ta đã in cái gì?
Tôi bứt rứt đi vòng quanh thư phòng, ánh mắt lướt khắp mọi ngóc ngách, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.
Cuối cùng, ánh mắt tôi dừng lại ở thùng rác.
Bên trong có một tờ giấy bị vò nát.
Tim tôi đập thình thịch, tôi lập tức nhặt nó lên, cẩn thận mở ra.
Đó là một trang giấy bị in lỗi, chỉ hiện nửa nội dung.
Là… một bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần?
Phần “bên chuyển nhượng” còn để trống, nhưng ở mục “bên nhận”, được in rõ ràng hai chữ: Giang Bắc.
Và ở góc cuối trang, tôi nhìn thấy một cái tên quen thuộc mà xa lạ.
Trần Kiến Quốc.
Cái tên này… hình như tôi từng thấy ở đâu đó.
Tôi lục lại ký ức, cuối cùng nhớ ra — trong thông tin hộ khẩu của “Trần Niệm”, ở mục tên cha, chính là cái tên này: Trần Kiến Quốc.
Vậy nghĩa là… tài liệu Giang Bắc in lúc nửa đêm, là một hợp đồng chuyển nhượng cổ phần từ cha của Trần Niệm cho anh ta?
Nhưng Trần Niệm đã chết rồi — hợp đồng đó chẳng có hiệu lực pháp lý gì.
Trừ khi…
Một giả thiết táo bạo, đáng sợ hơn bất kỳ điều gì tôi từng nghĩ tới hiện lên trong đầu.
Trừ khi, anh ta muốn tôi – với danh nghĩa Trần Niệm – ký vào bản hợp đồng đó.
Anh ta không chỉ muốn tôi làm thế thân của Trần Niệm.
Mục đích thật sự, là muốn thông qua tôi, chiếm đoạt tài sản của cha Trần Niệm!
Nhận thức ấy khiến tôi như rơi xuống hầm băng.
Dã tâm và sự độc ác của Giang Bắc đã vượt xa mọi tưởng tượng của tôi.
Tôi phải trốn khỏi đây! Ngay lập tức!
Tôi lao ra khỏi thư phòng, túm lấy túi xách, thậm chí không kịp thay đồ, chạy thẳng về phía cửa.
Nhưng ngay khoảnh khắc tôi vặn tay nắm, tôi tuyệt vọng phát hiện — cửa đã bị khóa trái từ bên ngoài.
Trên cửa sổ, cũng đã lắp đầy những thanh chấn song chống trộm to bằng ngón tay.
Căn nhà tân hôn từng khiến tôi mong chờ khôn xiết, giờ đã biến thành một nhà tù kín mít không có lối thoát.
5
Tôi đã bị giam lỏng.
Mỗi ngày, Giang Bắc đều về đúng giờ, mang theo những món ăn tôi thích, gương mặt luôn nở nụ cười dịu dàng, như thể giữa chúng tôi chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.
Anh ta không còn nhắc đến “Trần Niệm”, cũng không ép tôi phải nhớ lại “ký ức” gì cả, chỉ chăm sóc tôi như một người chồng mẫu mực, tận tâm và chu đáo.
Càng như thế, tôi lại càng rùng mình sợ hãi.
Tôi đã thử đủ mọi cách để cầu cứu.
Tôi đập phá đồ đạc, la hét thật to, nhưng khu chung cư cao cấp này cách âm quá tốt — mọi nỗ lực của tôi đều như đá chìm đáy biển.
Tôi từng định dùng điện thoại gọi cảnh sát, nhưng phát hiện ra chiếc điện thoại đã bị anh ta can thiệp. Ngoài việc có thể nhận cuộc gọi từ anh ta, tôi hoàn toàn không thể gọi đi bất kỳ số nào, cũng không vào được internet.
Anh ta đã cắt đứt toàn bộ liên lạc giữa tôi và thế giới bên ngoài, biến tôi thành một hòn đảo cô lập.
Tôi bắt đầu giả vờ thuận theo.
Tôi không còn khóc lóc, không còn kháng cự khi anh ta tiếp cận. Anh ta đút cho tôi ăn, tôi liền ngoan ngoãn há miệng. Anh ta ôm tôi xem phim, tôi im lặng tựa vào lòng anh ta.
Tôi cố gắng nhập vai một “Trần Niệm” vừa chấp nhận sự thật rằng mình mất trí nhớ, đang từng bước học cách thích nghi với thân phận mới.
Sự vâng lời của tôi khiến Giang Bắc rất hài lòng.
Ánh mắt anh ta nhìn tôi ngày càng thư thái, cũng ngày càng say mê.
Anh ta bắt đầu xử lý công việc ngay trước mặt tôi, thậm chí còn mang cả tài liệu từ công ty về nhà.
Đây là một cơ hội.
Tôi vừa giả vờ xem TV, vừa lặng lẽ quan sát anh ta qua khóe mắt.
Những tài liệu anh ta đọc phần lớn liên quan đến một công ty tên là Tập đoàn Hoa Khoa.
Tập đoàn Hoa Khoa…
Cái tên này nghe quen quen.
Tôi nhớ ra rồi — từng thấy tên này trên bản tin tài chính. Đó là một doanh nghiệp lâu đời có tiếng, chủ tịch chính là họ Trần.
Trần Kiến Quốc.
Chính là cái tên tôi nhìn thấy trên tờ giấy in lỗi trong thùng rác.
Cha của Trần Niệm.
Thì ra mục tiêu thực sự của Giang Bắc… là cả Tập đoàn Hoa Khoa.
Trái tim tôi như bị nhấn chìm.
Đây không còn là một vụ tranh chấp tài sản thông thường — đằng sau là cả một mạng lưới lợi ích khổng lồ, đủ để khiến con người phát điên.
Tối hôm đó, sau khi nhận được một cuộc điện thoại, Giang Bắc vội vàng nói với tôi rằng anh ta phải đến công ty họp khẩn, có lẽ sẽ về rất muộn.
Đây là cơ hội duy nhất của tôi.
Đợi anh ta rời khỏi, tôi lập tức lao vào thư phòng.
Chiếc laptop của anh ta vẫn để trên bàn.
Lần này, tôi không dại gì thử lại những mật khẩu quen thuộc vô ích nữa.
Tôi cố nhớ tất cả những gì mình biết về Trần Niệm.
Sinh nhật của cô ấy? Mã sinh viên? Hay một thứ gì khác?
Tôi mở ngăn kéo mà mình từng cạy phá trước đó, bên trong trống rỗng.
Khoan đã…