Chương 13 - Cái Tát Giữa Yến Tiệc Bách Hoa

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Trẫm đã phái đại quân bắt giữ Lưu Việt rồi.”

“Sau đó Lưu gia sẽ bị tịch biên diệt tộc.

Nhưng tỷ cứ yên tâm, tỷ vẫn là hoàng tỷ của trẫm, là trưởng công chúa Đại Ung.

Niệm Thanh cũng sẽ được phong làm quận chúa.

Các người cứ ở lại kinh thành hưởng phúc, không cần phải chém chém giết giết nữa.”

Hắn nhìn A nương, tự đắc nói ra toàn bộ sắp đặt.

Ý rằng từ hôm nay trở đi, hắn đã thực sự vượt mặt A nương.

Ngay cả Tiêu Vân Hằng, trước khi ra tay cũng còn khuyên ta:

“Niệm Thanh, bệ hạ đã nói, sau chuyện này sẽ ban hôn cho chúng ta.

Chúng ta có thể ở bên nhau.”

Nụ cười trên mặt Tạ Văn Oanh đông cứng lại, đẫm lệ nhìn hai người đàn ông kia:

“Phụ hoàng, ca ca Vân Hằng, sao các người có thể đối xử với ta như vậy!?”

Hoàng đế an ủi:

“Nếu con thực sự thích, thì làm chính thất, còn nó làm bình thê là được.”

“Con không muốn!

Con muốn nó làm thiếp!

Nó chỉ xứng xách giày cho con thôi!”

Phụ tử họ mơ mộng về tương lai.

Rồi họ trông thấy Tiêu Vân Hằng bị một nhát kiếm xuyên qua cánh tay mới tỉnh ra.

“Ai!? Ai dám hành thích!?”

Hoàng đế hoảng sợ.

Một giọng nói thô lỗ vang lên, ủng sắt giẫm lên người Tiêu Vân Hằng:

“Ta cũng muốn biết, ta, Lưu Việt, cả đời trung quân vệ quốc, ai còn muốn hại vợ con ta!?”

“Nghĩa…”

Tiêu Vân Hằng hộc máu: “Nghĩa phụ!”

“Lưu Việt!”

Hách Văn Diệp như thấy ma, không dám tin:

“Sao ngươi lại ở đây!?

Không phải ngươi đang ở biên cương…”

Nói đến đây, một giọt mồ hôi lạnh rơi xuống.

“Hoàng tỷ.”

A nương đã kề kiếm lên cổ hắn.

Nét mặt bà lạnh lẽo.

Đêm đó trở về, bà ngồi trầm mặc đến sáng, cuối cùng cũng đưa ra quyết định.

Nếu là kẻ vô dụng không nâng dậy được,

Nếu là kẻ vong ân phụ nghĩa,

Vậy thì:

“Hoàng đệ, ngươi cũng nên thoái vị rồi.”

26

Năm xưa nàng áp chế đầy triều văn võ, nâng hắn lên ngôi vị kia.

Tất nhiên, nàng cũng có thể kéo hắn xuống.

Trong cuộc binh biến.

Lương Thư Lan chết ngay từ đầu.

Tạ Văn Oanh đến lúc bị bắt vẫn còn gọi tên Tiêu Vân Hằng.

Còn Tiêu Vân Hằng…

Hắn bị phụ thân ta đánh ngã xuống đất như chó chết.

Đến giây phút cuối cùng vẫn còn cố nắm lấy vạt áo ta:

“Niệm Thanh…”

Ta phản ứng rất lớn.

Ra lệnh:

“Còn ngẩn ra làm gì, không mau diệt cỏ tận gốc!”

Giây sau, hắn tắt thở.

Giây phút cuối cùng, vẫn còn nghe thấy tiếng hoàng đế gào thét bất lực, thất bại đến tê liệt:

“Ngươi không thể phế ta! Hách Văn Nguyệt, ta mới là hoàng tử, là thiên tử Đại Ung!

Không có ta, nhà họ Hách còn ai có thể kế vị!?

Ngươi không thể, ngươi không thể!”

27

Mùi máu tanh dần lan ra.

Ta giẫm lên vết máu, bước đến phật đường trong Thọ An cung, nơi đã đóng suốt cả đêm.

Đẩy cửa ra, khẽ nói:

“Ngoại tổ mẫu, tất cả đã kết thúc.”

Tiếng mõ đều đều chậm rãi dừng lại.

Một tiếng thở dài thật dài vang lên từ trong.

Cung nhân bên cạnh cung kính gọi ta:

“Công chúa.”

Mọi thứ chấm dứt, cũng là bắt đầu.

– Hoàn –

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)