Chương 3 - Cái Quần Lót Bí Ẩn

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Mặt cô Vương lập tức tím tái.

Kỷ Thần cười khẩy:

“Lâm Vãn, cô tưởng cô đang đe dọa ai vậy?”

“Tôi nói cho cô biết, ở cái trường này, chỉ cần tôi không muốn cô tồn tại thì cô tuyệt đối không sống yên được đâu.”

Nói xong, hắn ôm Hứa Mạn Lệ, dẫn theo ba mẹ cô ta, hiên ngang rời khỏi văn phòng như thể vừa thắng một trận chiến.

Trong phòng giờ chỉ còn lại tôi và cô Vương.

Cô nhìn tôi, ánh mắt phức tạp, cuối cùng chỉ thở dài một hơi thật dài:

“Lâm Vãn, sao em phải khổ như vậy?”

“Em không đấu lại được bọn họ đâu.”

Tôi bước ra khỏi văn phòng, ánh nắng ngoài trời chói đến mức phải nheo mắt lại.

Kỷ Thần đúng là có bản lĩnh thật.

Chỉ chưa đầy nửa ngày, chuyện “tôi độc ác trả thù hoa khôi Hứa Mạn Lệ” đã lan ra khắp mọi ngóc ngách trong trường.

Trên đường đi, ai ai cũng nhìn tôi chỉ trỏ.

Vào lớp, mấy bạn ngồi gần sẽ âm thầm kéo ghế ra xa.

Trong căng-tin, nơi tôi ngồi xuống, xung quanh lập tức trống trơn.

Tôi hoàn toàn bị cô lập.

Đường Đường lo lắng nhìn tôi:

“Vãn Vãn, giờ phải làm sao đây? Họ định dồn cậu vào chỗ chết luôn rồi!”

Tôi vừa ăn cơm, vừa lướt xem tường confession trên điện thoại.

Trên đó đầy rẫy những bài chửi rủa tôi.

Thỉnh thoảng có vài bình luận nghi ngờ, nhưng nhanh chóng bị nhấn chìm giữa đám đông hùa theo.

Bề ngoài tôi tỏ ra không quan tâm, nhưng chỉ mình tôi biết, trong lòng tôi đang bốc cháy.

Tôi đang đợi.

Chờ một cơ hội — một cơ hội có thể khiến bọn họ thân bại danh liệt, không ngóc đầu lên nổi.

Tối đó, Đường Đường mang về một tin động trời.

“Vãn Vãn, hồi nãy mình đi rửa mặt, tình cờ nghe được mấy đứa phòng Hứa Mạn Lệ nói chuyện.”

“Chúng nó bảo cái ‘chẩn đoán bỏng hóa học cấp độ 2’ của Hứa Mạn Lệ là do Kỷ Thần nhờ người quen trong bệnh viện làm giả, thực ra chẳng nghiêm trọng đến vậy!”

Tay tôi đang gắp thức ăn bỗng khựng lại giữa không trung.

4

“Chúng nó còn nói, Hứa Mạn Lệ thực ra chỉ bị đỏ lên một chút, hơi ngứa, da còn chưa tróc nữa cơ!”

Đường Đường hạ thấp giọng, mặt vừa tức vừa kích động.

“Bọn họ cố tình làm quá mọi chuyện, để ép trường đuổi học cậu!”

Tôi đặt đũa xuống, trong đầu như có tiếng “ầm” vang lên.

Thì ra là vậy.

Tôi nhớ rất rõ, tuýp kem tẩy lông tôi dùng tuy hiệu quả mạnh, nhưng thành phần đều qua kiểm định an toàn, không thể nào gây ra bỏng cấp độ 2.

Trừ khi… da siêu nhạy cảm. Hoặc là — tất cả chỉ là một âm mưu được dựng sẵn từ đầu đến cuối.

Một vở kịch hoàn hảo: Do Hứa Mạn Lệ đóng chính, Kỷ Thần đạo diễn, toàn bộ giáo viên và sinh viên làm diễn viên quần chúng.

Mục đích duy nhất — là muốn tiêu diệt tôi.

Ăn cắp quần lót của tôi, là để chọc giận tôi.

Cố tình đá đểu trong nhóm chat, là để tạo động cơ “trả thù” cho tôi.

Sau đó, cô ta mặc chiếc quần mà tôi “vô tình” để lại — có bôi kem tẩy lông — diễn màn “chịu đau vì tình”.

Cuối cùng, dùng giấy chẩn đoán giả mạo, gán cho tôi cái mác “cố ý gây thương tích”.

Một chuỗi kế hoạch liên hoàn, lớp sau cài lớp trước.

Quá khéo. Quá nham hiểm.

Tôi đã từng nghĩ Hứa Mạn Lệ chỉ là một hoa khôi ngu ngốc, bị nuông chiều quá đà, thỉnh thoảng có thói trộm vặt.

Giờ thì tôi hiểu mình đã quá coi thường cô ta.

Cô ta có thể kết hợp sự độc ác và giả ngu một cách hoàn hảo — cũng là một dạng tài năng đáng sợ.

Cô ta muốn hủy hoại tôi.

Dùng cách bẩn thỉu nhất, độc địa nhất, để khiến tôi thân bại danh liệt, bị mọi người ghê tởm, bị ép rời khỏi ngôi trường này.

Nhưng… vì sao?

Tôi bắt đầu điên cuồng lục lại ký ức.

Tôi và Hứa Mạn Lệ — ngoài chuyện cái quần lót — gần như chưa từng có xích mích gì.

Cô ta là hoa khôi khoa Múa, được mọi người tung hô như nữ thần.

Tôi chỉ là một sinh viên bình thường của khoa Thiết kế, sống khép kín, ít giao du.

Thế giới của chúng tôi, vốn dĩ là hai đường thẳng song song không bao giờ giao nhau.

Vậy thì… tại sao cô ta lại cố công tìm cách hãm hại tôi?

Ghen tị ư?

Cô ta có gì để phải ghen tị với tôi chứ?

Đầu óc tôi bắt đầu hoạt động hết công suất, liên kết mọi chi tiết lại với nhau:

Lời khiêu khích trong nhóm ký túc xá… Những bài viết giật gân trên tường confession… Kỷ

Thần mù quáng đổ lỗi mà không cần lý do… Cô giáo chủ nhiệm thì cứ làm ngơ, cố gắng dĩ

hòa vi quý… Cả tờ giấy chẩn đoán giả kia nữa…

Hay thật.

Quá hay.

Các người thích diễn trò, phải không?

Thích biến chuyện nhỏ xíu thành scandal cho cả trường bàn tán, phải không?

Được. Tôi sẽ chơi cùng các người đến cùng.

Tôi bắt đầu cười. Chậm rãi. Rất chậm. Nhưng càng lúc càng rõ ràng hơn.

Đường Đường bị tiếng cười của tôi dọa đến giật mình.

“Vãn Vãn… cậu không sao chứ?”

“Không sao.” Tôi đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống những sinh viên đang lác đác qua lại dưới sân.

“Chỉ là đột nhiên, tớ nghĩ thông suốt một chuyện.”

“Nếu bọn họ muốn đẩy tớ đến đường cùng, thì trước khi chết, tớ cũng phải kéo theo vài kẻ chết chung. Đúng không?”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)