Chương 2 - Cái Kết Của Kẻ Bội Tình

Tôi có thể nhìn ra sự kìm nén của anh, anh muốn chạy trốn.

 

Vì vậy tôi đã cho anh một cái cớ: “Giá vàng gần đây giảm khá nhiều, anh nói xem em có nên tranh thủ mua một ít để tích trữ không, đến lúc tăng giá thì lời to!”

 

“Vợ anh thật thông minh, sao anh không nghĩ ra nhỉ!”

 

Anh lập tức tìm được lý do, vội vàng rời khỏi nhà, sau đó mua rất nhiều đồ trang sức bằng vàng về để lấy lòng tôi. Tôi vui vẻ cười, cũng không hỏi anh sao trên người lại có mùi nước hoa của phụ nữ, càng không nhắc đến việc anh vụng về như vậy sao lại đột nhiên biết làm cá.

 

Có một số chủ đề chỉ nên thử, đừng vạch trần quá sớm.

 

Tống Viễn ngoan ngoãn được một thời gian, sau đó thấy tôi vẫn im lặng không phản ứng, anh lại bắt đầu hoạt động. Một ngày nọ, anh ra ngoài vào buổi tối, nói là đi mừng sinh nhật anh em, bảo tôi ngủ trước không cần đợi anh, tôi biết đây chỉ là cái cớ, vừa nãy anh trốn vào phòng vệ sinh trả lời tin nhắn, tôi biết là người phụ nữ đó tìm anh.

 

Anh không thể không đi, tối nay là đêm quyết định.

 

Say rượu làm loạn gì chứ, mọi người lớn hết rồi, cái gì nên hiểu thì hiểu. Có thể lại có thêm một vốn liếng để khoác lác hay không, chỉ cần xem đêm nay.

 

Tôi vẫn không ngăn cản, chỉ nhẹ nhàng nói với anh: “Đừng uống nhiều quá, đừng say rượu rồi làm ra những chuyện mình hối hận cả đời nha.”

 

“Anh biết rồi mà vợ!”

 

Anh trả lời rất dứt khoát, rất nóng lòng, đến cả lời nói bóng gió như vậy cũng không nghe ra.

 

Tiếng khóa cửa vang lên âm thanh cùm cụp, tôi khoác áo khoác, gọi điện cho thám tử tư:

 

“Anh ta ra ngoài rồi.”

 

3

 

Gần đây tần suất ra ngoài của Tống Viễn ngày càng cao nhưng anh cũng khôn khéo hơn nhiều, biết mua quà mua trang sức tặng tôi khiến lần nào tôi cũng cười tươi đón nhận, không bao giờ từ chối. Thấy tôi dễ nói chuyện như vậy, anh càng ngày càng lớn mật, thậm chí có lần bất cẩn để tôi phát hiện ra bao cao su trong xe.

 

Điều này khiến tôi lạnh mặt.

 

Tôi ném đồ vào mặt anh bắt anh giải thích, anh ấp úng mãi không nói nên lời, vội vàng toát mồ hôi lạnh.

 

Quá ngu ngốc.

 

Ngu ngốc như vậy, cuối cùng lấy tự tin ở đâu mà ngoại tình vậy hả?

 

Tôi thất vọng thở dài, giúp anh giải vây: “Em nhớ lần trước anh nói đi uống rượu với anh em, có phải lúc đó họ vui vẻ làm rơi không?”

 

“Đúng! Chính là bọn họ!”

 

Chủ đề này chỉ nói đến đây, tôi không hỏi thêm nữa, ngược lại để xóa tan nghi ngờ của tôi, anh đã tìm rất nhiều người đến diễn kịch. Lúc thì bạn nhậu của anh làm chứng cho anh trong sạch, lúc thì đồng nghiệp của anh chứng minh tối hôm đó anh không làm bậy.

 

Đến rồi đi, vần vò nhiều ngày.

 

Tôi vẫn mỉm cười, chẳng nói tức giận cũng chẳng nói tha thứ, ngắm dáng vẻ hoảng hồn của anh như ngắm một vở kịch hay.

 

Và thế là anh càng lấy lòng tôi hơn.

 

Lần này không phải mua đồ mà là chuyển khoản cho tôi, từng khoản tiền mượn cớ đủ các loại từ lễ tết đến kỉ niệm chuyển cho tôi, rồi lại kèm theo một đoạn văn sao chép trên mạng.

Buồn nôn thật đấy.

 

Tôi nhận hết rồi gửi lại biểu tượng cảm xúc mỉm cười. Từ đầu đến cuối tôi không cãi nhau với anh, anh quan sát kỹ một hồi lâu, xác định tôi không phát hiện ra gì thì trong lòng lại thả lỏng.

 

Tôi không bao giờ trách người phụ nữ xen vào gia đình tôi, không phải tôi rộng lượng, cũng không phải tôi là thánh mẫu, nếu đàn ông thực sự yêu một người thì sẽ không thể để người ngoài có cơ hội tiếp cận mình.

 

Giống như tất cả cac người đàn ông khác, anh mang tâm lý của một con bạc, luôn cho rằng mình có thể cân bằng mọi thứ, sẽ không để người vợ cùng chung chăn gối của mình phát hiện ra.

 

Nhưng, anh làm sao dám chứ?!

 

Tôi cười nhìn những bức ảnh mà thám tử tư gửi đến, bức nào cũng mờ ám đến mức không nỡ nhìn thẳng.

 

Nhìn đến mắc ói.

 

Tôi cất những bức ảnh này đi, lại lưu thêm vài bản vào nhiều trang web khác nhau, không sợ xóa nhầm, bởi vì đây chính là đòn đánh cuối cùng tôi dành cho họ.

 

Tôi sẽ không lấy ra sớm như vậy, tôi còn chưa vắt kiệt giá trị của Tống Viễn mà.

 

4

 

“Con búp bê này đẹp thật.”

 

Khi mang canh đến công ty thăm Tống Viễn, tôi phát hiện trong phòng nghỉ của anh có thêm mấy món đồ chơi màu sắc sặc sỡ. Anh giải thích là đồng nghiệp trúng thưởng thừa nên tặng cho anh, tôi gật đầu:

 

“Vậy thì đồng nghiệp của anh có tâm đó.”

 

Tôi quan sát thấy đây đều là đồ chơi mà con trai thích chơi, tính thời gian thì người phụ nữ kia hẳn đã xác định được trong bụng là con trai hay con gái.

 

Tôi biết mọi chuyện này sắp kết thúc rồi.

 

Cô ta ngang nhiên tuyên bố sự tồn tại của mình như vậy, chắc chắn là tự cho rằng đã trói chặt được trái tim Tống Viễn.

 

Bằng một đứa trẻ.

 

“Thật tuyệt.”

 

Tôi khen ngợi, giơ con búp bê lên, rồi buông tay, để nó rơi xuống đất gãy mất một cánh tay.

 

“Tiếc là em không thích...”

 

Tôi quay sang nhìn anh: “Vứt đi, Tống Viễn.”