Chương 21 - Cái Giá Của Một Tình Yêu

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Mạc Tuyết hoảng hốt tháo chân giả ra cho con.

Nhưng phần chân cụt của Trừng Trừng đã bị bỏng nặng, mưng mủ, khiến cả phòng bệnh bốc mùi tanh nồng.

Cậu bé đau đớn đến tuyệt vọng, trèo cửa sổ nhảy xuống.

Lần này, cậu bé trở thành người thực vật.

Quả báo cuối cùng cũng đến.

Mạc Tuyết vì quá sốc mà trở nên điên loạn.

Cô ta lập tức livestream, tố cáo Tống Vi Lam thấy chết không cứu, điên cuồng bôi nhọ sản phẩm của Noãn Tinh Khoa Kỹ.

Ban đầu, chỉ sau vài giờ lên sóng, cô ta còn kiếm được chút tiền nhờ bán thảm.

Nhưng cư dân mạng nhanh chóng đào lại quá khứ đen tối của cô ta.

【Cô chính là con bảo mẫu trèo giường sinh con đây mà? Nhìn vừa xấu vừa trơ trẽn, còn dám vu khống Tổng giám đốc Tống nữa cơ đấy】

【Đúng rồi, họ hàng nhà tôi sau khi dùng chân giả của Noãn Tinh thì sinh hoạt như người bình thường luôn, chính cô làm quá nhiều chuyện xấu nên con trai mới bị báo ứng đấy】

【Mọi người cùng nhau báo cáo tài khoản này đi, đừng ai tặng quà nữa】

Cư dân mạng đồng loạt báo cáo tài khoản, livestream của Mạc Tuyết bị khóa.

Cô ta tức đến phát điên, lao thẳng đến trước trụ sở tập đoàn Hạ thị, gào thét như điên.

“Hạ Cẩn Trì! Chính vợ anh đã dồn tôi vào bước đường cùng, mau xuống đây đền mạng cho tôi!”

“Chắc chắn là các người cấu kết với nhau để hãm hại tôi! Các người hại tôi, hại cả con trai tôi! Phải bồi thường cho tôi!”

Hạ Cẩn Trì nghe tin liền vội vàng xuống dưới, không nói một lời, tát thẳng vào mặt cô ta.

“Tống Vi Lam không phải vợ tôi nữa, cảm ơn cô đã ‘giúp đỡ’.”

Mạc Tuyết trừng mắt nhìn anh ta đầy căm hận: “Không thể nào! Anh ly hôn với tôi chẳng phải vì muốn cưới cô ta sao…”

Ngay lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên từ trên cao.

Cô ta ngẩng đầu, nhìn thấy màn hình quảng bá thành phố đang phát đi phát lại đoạn video giới thiệu vợ chồng quý tộc công nghệ mới — Tống Vi Lam và Tần Mặc Thâm.

Mạc Tuyết môi run rẩy, lắp bắp Tại sao… tại sao cô ta lại có thể lấy được người tốt như vậy?”

“Lẽ ra tôi mới là phu nhân tổng giám đốc, mọi thứ của cô ta đều nên là của tôi…”

“Tôi vẫn còn đang mang thai, chỉ cần sinh con ra, tôi vẫn là phu nhân tổng giám đốc!”

Cô ta bò dưới đất vừa cười vừa khóc, như một kẻ điên.

Kết cục là bị đưa vào bệnh viện tâm thần tồi tệ nhất Hải Thành.

Còn đứa bé trong bụng cô ta, sống trong môi trường như vậy… e là khó mà giữ được.

Khi Tống Vi Lam biết chuyện, cô đang tổ chức hoạt động từ thiện tại trường học dành cho người khuyết tật.

Nhờ hoạt động này, công ty cô lại thu về một làn sóng khen ngợi tích cực.

Gần đây, Noãn Tinh Khoa Kỹ cũng đang nghiên cứu sản phẩm mới, khiến cô bận tối mắt.

Tưởng rằng Hạ Cẩn Trì sẽ không làm phiền cô nữa, ai ngờ cô lại đánh giá thấp sự cố chấp của anh ta.

Ngày nào Hạ Cẩn Trì cũng đều đặn gửi tin nhắn, hoặc quà cáp cho cô.

Thậm chí có lần trời mưa tầm tã, anh ta đứng trước cửa nhà cô, vừa dầm mưa vừa hét lớn:

“Vi Lam Nếu em không ra gặp anh, anh sẽ đứng chờ ở đây mãi!”

Tống Vi Lam đang xử lý công việc trong thư phòng thì nghe người giúp việc báo lần thứ ba.

“Phu nhân, người đàn ông đó vẫn đang đứng ngoài trời dầm mưa. Có cho anh ta vào không ạ?”

Tống Vi Lam im lặng một lát, rồi dứt khoát từ chối.

“Nếu anh ta muốn đứng thì cứ đứng. Đều là người lớn cả rồi, phải tự chịu trách nhiệm cho hành vi của mình.”

Lúc đó, Tần Mặc Thâm gõ cửa bước vào, tay cầm ly sữa ấm, giọng nói vẫn dịu dàng như mọi khi.

“Vợ yêu vất vả rồi, uống sữa xong thì ngủ sớm nhé.”

Tống Vi Lam nhận lấy ly sữa, hai người cùng nhau trò chuyện nhẹ nhàng trước khi đi ngủ, tiếng mưa ngoài cửa sổ dường như bị gạt bỏ hoàn toàn.

Sáng sớm hôm sau, người giúp việc vội vàng chạy vào báo tin.

“Phu nhân, không hay rồi! Người đó ngất xỉu rồi!”

Tống Vi Lam vội mặc quần áo ra ngoài, thì thấy Hạ Cẩn Trì quả nhiên vẫn đứng đợi cả đêm bên ngoài.

Anh ta lên cơn sốt, người nóng hầm hập, nằm ngất trên mặt đất.

Tống Vi Lam sai người đưa anh ta đến bệnh viện.

Sau khi tỉnh lại, Hạ Cẩn Trì nắm chặt tay cô, giọng khản đặc, gần như không thể nghe rõ.

“Vi Lam… em đã đưa anh đến bệnh viện, chứng tỏ trong lòng em vẫn còn anh đúng không?”

Tống Vi Lam rút tay lại, nhẹ nhàng lắc đầu.

“Tôi đưa anh đi chỉ vì không muốn anh chết ngay trước cửa nhà tôi.”

“Hạ Cẩn Trì, tôi không muốn có bất kỳ liên quan gì với anh nữa. Tôi đã chọn hướng về phía trước, hy vọng anh cũng vậy.”

Hạ Cẩn Trì vội gọi cô lại.

“Sau này… anh có thể đến thăm con gái không? Anh chỉ muốn được nhìn con bé một chút, thế thôi…”

Tống Vi Lam bước chân khựng lại, gật nhẹ đầu.

“Dù sao cũng là con gái anh. Chỉ cần anh chỉ đến thăm, không làm phiền cuộc sống của mẹ con tôi, thì được.”

Nói xong, cô quay người rời khỏi phòng bệnh.

Tần Mặc Thâm đã đứng chờ sẵn ở ngoài cửa, đắp áo khoác cho cô.

Nhìn dáng vẻ hai người yêu thương nhau, nước mắt Hạ Cẩn Trì không kìm được trào ra.

Lúc này anh ta mới thật sự hiểu, người con gái từng yêu anh đến cuồng dại — Tống Vi Lam — sẽ không bao giờ quay về bên anh nữa.

Thấm thoắt, ba năm trôi qua.

Tống Vi Lam đã trở thành nữ doanh nhân có tiếng, thường xuyên lên truyền hình nhận phỏng vấn. Dưới sự hậu thuẫn của nhà họ Tần, công ty Noãn Tinh Khoa Kỹ của cô năm nay có cơ hội được niêm yết trên sàn chứng khoán.

Cuộc sống của cô rất ổn định. Con gái Noãn Tinh đã biết gọi “ba” và “mẹ”. Tần Mặc Thâm lúc nào cũng muốn dính lấy cô và con gái, vợ chồng tình cảm vô cùng mặn nồng.

Ba năm qua cuộc sống của Tống Vi Lam không gặp biến động lớn nào.

Tần Mặc Thâm luôn chăm sóc chu đáo cho cô và con gái, không để cô phải bận tâm chuyện trong nhà.

Tình trạng rối loạn đông máu bẩm sinh của Noãn Tinh cũng đã được cải thiện rõ rệt nhờ chăm sóc kỹ lưỡng.

Trong suốt thời gian này, cô không nhận được bất kỳ tin tức nào từ Hạ Cẩn Trì, cứ như thể người này chưa từng tồn tại trong cuộc đời cô.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)