Chương 2 - Cái Bẫy Bạn Thân
Vừa bắt máy, nghe thấy giọng quen thuộc của mẹ, toàn bộ ấm ức và tuyệt vọng dồn nén cả buổi chiều bỗng vỡ òa.
Tôi nghẹn ngào kể lại toàn bộ sự việc.
Đầu dây bên kia, giọng mẹ tôi cũng bắt đầu run rẩy:
“Con gái ngốc của mẹ ơi, sao con ngốc vậy chứ!”
“Bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền!”
“Rồi sau này con tính sao đây hả?”
Ba tôi cầm lấy điện thoại từ mẹ, im lặng rất lâu, đến mức tôi tưởng cuộc gọi bị ngắt.
“Đừng khóc nữa.”
Giọng ba khàn khàn và mệt mỏi, chứa đầy nỗi thất vọng khó nói thành lời.
“Mai ba đến trường con, gặp lãnh đạo thử xem còn cách nào chuyển ngành không.”
Tắt máy, tôi ngồi một mình trên ghế đá trong sân trường, gió đêm thổi qua lạnh buốt.
Tôi bước đi vô định, không biết từ khi nào đã đến trước một tòa nhà giảng dạy.
“Trung tâm Thí nghiệm Quang học.”
Tôi như bị ma xui quỷ khiến, đẩy cửa bước vào, men theo cầu thang đi lên, tìm được một căn phòng treo biển:
“Phòng học chuyên ngành Kỹ thuật Quang học Chính xác.”
Cửa không khóa.
Tôi đẩy nhẹ, bên trong trống hoác, chỉ có từng hàng bàn ghế im lặng đứng trong bóng tối.
Trên tường treo đầy những công thức quang học phức tạp và hình ảnh các thiết bị tinh vi mà tôi hoàn toàn không hiểu nổi.
Chúng giống như những ký hiệu câm lặng, lạnh lùng chế giễu sự ngu ngốc và ngây thơ của tôi.
Tôi cứ thế ngồi một mình trong phòng học lạnh ngắt, có cảm giác như cả thế giới đều đã vứt bỏ tôi.
Tương lai trước mắt xám xịt, hoàn toàn không nhìn thấy tia sáng nào.
Điện thoại khẽ rung — là tin nhắn từ thầy giáo văn phòng khoa:
“Bạn Giang Hà, sáng mai chín giờ đến phòng thí nghiệm gặp giáo sư hướng dẫn. Bạn sẽ hiểu được giá trị của ngành học này.”
Giá trị?
Một ngành học phải dùng đến lừa gạt mới tuyển được sinh viên?
Một ngành chỉ có mỗi tôi theo học?
Làm sao mà có “giá trị” gì nổi?
Tôi trằn trọc suốt đêm không ngủ, lên mạng điên cuồng tìm kiếm thông tin về ngành này.
Tư liệu liên quan thì ít ỏi đến thảm thương, triển vọng việc làm lại càng mơ hồ.
Có người bảo đây là “ngành học hố sâu”, tốt nghiệp là thất nghiệp.
Cũng có người nói đây là “ngành hoàng hôn”, từ lâu đã bị thời đại bỏ lại phía sau.
Tôi chui vào trong chăn, vùi đầu khóc, cảm giác như cuộc đời mình đã kết thúc ngay mùa hè năm mười tám tuổi.
02
Sáng hôm sau, tôi lê từng bước nặng trĩu như đổ chì, đi đến phòng thí nghiệm được ghi trong tin nhắn.
Trong lòng tôi không còn chút mong đợi nào.
Có lẽ chỉ là một giáo viên bình thường, được khoa phân công để ứng phó với đứa sinh viên “xui xẻo” là tôi.
Có khi ông ấy sẽ khuyên tôi nên sớm làm đơn chuyển ngành.
Cánh cửa phòng thí nghiệm bằng kim loại dày nặng, tôi nhẹ nhàng đẩy mở một khe.
Bên trong không hề là văn phòng u ám như tôi tưởng, mà là một không gian rộng lớn tràn đầy cảm giác công nghệ tương lai.
Vô số thiết bị tinh vi mà tôi không gọi nổi tên đang vận hành êm ái trong môi trường không bụi, ánh đèn chỉ thị màu xanh lam nhấp nháy dịu nhẹ.
Một ông lão tóc bạc nhưng tinh thần sáng láng đang đeo kính bảo hộ, tập trung điều chỉnh một thiết bị nhìn thôi cũng biết giá trị không nhỏ.
Động tác của ông tỉ mỉ, chậm rãi, mang theo sự cẩn trọng và bình tĩnh của người đã tích lũy kinh nghiệm suốt hàng thập kỷ.
Đúng lúc đó, trưởng khoa bước ra từ bên trong, vừa thấy tôi liền nở nụ cười rạng rỡ.
Thầy nhanh chóng bước tới, hạ giọng nói nhỏ, trong giọng còn mang theo sự kích động gần như là kính trọng:
“Bạn Giang Hà, em đến rồi.”
Thầy chỉ vào ông lão tóc bạc, giới thiệu với vẻ cực kỳ nghiêm túc:
“Đây là Viện sĩ Vương Trấn Quốc, viện sĩ của Viện Kỹ thuật Quốc gia.”
“Từ hôm nay, thầy ấy chính là giáo sư hướng dẫn của em.”
Đầu óc tôi như “bùm” một tiếng, hoàn toàn trống rỗng.
Viện sĩ của Viện Kỹ thuật Quốc gia.
Tôi biết rõ bốn chữ đó nặng bao nhiêu.
Đó là những người đứng ở đỉnh cao nhất trong lĩnh vực khoa học công nghệ quốc gia.
Là những nhân vật mà tôi chỉ từng thấy trên thời sự và sách giáo khoa.
Vậy mà giờ đây… ông ấy lại trở thành thầy hướng dẫn của tôi?
Dường như Viện sĩ Vương cảm nhận được sự có mặt của tôi, ông tháo kính bảo hộ, xoay người lại.
Ánh mắt ông ôn hòa nhưng sắc bén, như thể có thể nhìn thấu tâm can người khác.
Ông nở nụ cười với tôi, giọng vang dội mà ấm áp:
“Ngồi đi, đừng căng thẳng.”
“Em là Giang Hà phải không?”
“Thầy đã đợi em suốt năm năm rồi, em là sinh viên đầu tiên mà thầy chờ được trong suốt năm năm qua.”
Tôi cứng đờ ngồi xuống, cảm giác như mình đang nằm mơ.
Trưởng khoa khéo léo rút lui, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Viện sĩ Vương bắt đầu dẫn tôi tham quan phòng thí nghiệm khổng lồ này.
“Đây là máy tiện siêu chính xác, độ gia công đạt tới cấp độ nano, trị giá tám triệu.”
“Còn bên kia là máy phân tích phổ, chỉ một cái thôi cũng đủ mua căn hộ ở trung tâm thành phố.”
Ông chỉ vào những thiết bị sáng loáng, giọng điệu thản nhiên như đang giới thiệu vườn rau sau nhà mình.