Chương 7 - Cá Lọt Lưới Của Thuyết Tiến Hóa
Đã thế còn nói cái gì mà: “Cơ bụng này ngon ghê, giống cái bàn giặt đồ nhà em”!
Tôi run rẩy bò dậy, kéo cửa phòng nghỉ ra.
Tạ Trinh đang ngồi bên ngoài làm việc.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo len cổ cao màu đen, che kín từ đầu đến chân, cả người toát ra khí chất “tôi rất cấm dục, đừng có đụng vào tôi” lạnh lẽo.
Nhưng chính vì vậy mà càng khiến người ta cảm thấy anh đang che giấu điều gì đó.
Nghe tiếng động, anh quay đầu lại.
“Tỉnh rồi?”
“Dạ, dạ Tổng giám đốc Tạ…” Tôi chỉ muốn quỳ xuống hát Chinh phục.
Tạ Trinh lấy từ ngăn kéo ra một cái iPad, mở một đoạn video, mặt không đổi sắc đẩy tới trước mặt tôi.
Trong video, một cô gái tóc tai rối bù (tôi) đang ôm chặt cánh tay anh ấy như con gấu túi, miệng còn lẩm bẩm:
“Em không về đâu! Người anh thơm quá! Em muốn cắn một cái… chỉ một cái thôi…”
Còn Tạ Trinh trong video, tuy mặt đầy nhẫn nhịn, nhưng vành tai đỏ ửng như sắp chảy máu. Anh không hề đẩy tôi ra, ngược lại còn dùng một tay đỡ lấy sau đầu tôi, sợ tôi đập vào cửa kính xe.
Video kết thúc.
Tạ Trinh thu lại iPad, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn:
“Tấn công cảnh sát còn phải ngồi tù. Tấn công sếp… trợ lý Giang thấy nên phạt thế nào?”
Tôi muốn khóc mà không ra nước mắt: “Sếp ơi, em sai thật rồi. Hôm qua em blackout… hay là, anh báo giá đi…”
Khóe môi Tạ Trinh cong lên, nụ cười ấy chẳng khác nào con sói lớn sắp ăn thịt thỏ con.
“Không cần tiền.”
Anh ném cho tôi một xấp tài liệu.
“Xét thấy trợ lý Giang đêm qua gây tổn hại tinh thần nghiêm trọng đến cơ thể tôi, bản ‘Thỏa thuận chăm sóc cá nhân 24/24’ này, ký đi.”
Tôi liếc qua.
Điều khoản bao gồm nhưng không giới hạn: có mặt bất cứ khi nào gọi, giúp anh chắn đào hoa, phối hợp đóng kịch khi cần, và… bắt buộc chuyển đến ở căn hộ kế bên nhà anh (nhà công ty cấp).
Đây mà là thỏa thuận gì?
Rõ ràng là khế ước bán thân!
“Sao? Không muốn ký à?” Tạ Trinh thong thả tháo cúc cổ, để lộ một vết xước còn đỏ ửng — nếu tôi không nhìn nhầm, đó chính là vết tôi cào đêm qua.
“Vậy thì ta bàn đến bồi thường thiệt hại và tội cố ý gây thương tích…”
“Em ký!”
Tôi cắn răng, nước mắt lưng tròng ký tên.
Từ nay về sau, tôi không chỉ là trâu ngựa của Tạ Trinh, mà còn là tấm khiên chắn cho anh ấy.
Chương 6: Chuyên gia giám định “trà” Tạ tiên sinh
Rất nhanh sau đó, điều khoản số một trong khế ước được đưa vào thực tiễn.
Công ty có một đối tác mới đến — Lâm Uyển Uyển.
Nghe nói là bạn nối khố với nhà họ Tạ, chính hiệu thiên kim tiểu thư giới hào môn, chuyên gia nghệ thuật pha trà.
“Anh Trinh à~”
Ngay khi Lâm Uyển Uyển bước vào văn phòng, giọng nói của cô ta ngọt đến mức vượt mức cảnh báo ba dấu cộng.
Cô ta hoàn toàn phớt lờ tôi — một người đang nghiêm túc báo cáo công việc — cầm tài liệu vòng hẳn qua bàn đến bên cạnh Tạ Trinh, khi cúi người, cổ áo xẻ sâu lộ ra khung cảnh “ngoạn mục”.
“Bản hợp đồng này em đọc không hiểu~ Anh có thể chỉ cho em được không?”
Với tư cách là một tấm chắn đào hoa chuyên nghiệp, tôi chuẩn bị tiến lên tung chiêu.
Kết quả, Tạ Trinh còn không ngẩng đầu, chỉ lạnh nhạt vạch một đường sắc lẹm trên tài liệu bằng đầu bút:
“Không hiểu thì đi học trung cấp người lớn, hoặc đi khám mắt.”
Nụ cười trên mặt Lâm Uyển Uyển đông cứng lại: “Anh Trinh à… anh hài hước quá…”
Cô ta quay đầu thấy tôi, lập tức đổi mục tiêu công kích:
“Ui da~ Đây là trợ lý mới của anh sao? Quần áo nhăn nhúm vậy, nhìn chẳng chuyên nghiệp gì cả. Không như trợ lý của em, lúc nào cũng chỉn chu…”
Tôi còn chưa kịp phản đòn.
Chiếc bút máy trong tay Tạ Trinh “cạch” một tiếng đặt xuống mặt bàn.
Anh ngẩng đầu, đôi mắt phượng như đóng băng.
“Lâm Uyển Uyển.”
Anh gọi tên cô ta, giọng điệu lạnh nhạt như thể người vừa bảo cô ta đi học lại không phải là anh.
“Bộ đồ công sở trên người trợ lý Giang là hàng cao cấp giới hạn mùa mới nhất của Dior. Sở dĩ nhìn có chút nhăn…”
Anh bỗng dừng lại, ánh mắt lướt mơ hồ qua eo tôi, đáy mắt thoáng hiện một tia u ám không dễ nhận ra.
“…là vì tối qua chăm sóc tôi hơi vất vả, không kịp thay đồ.”
Phụt——
Tôi suýt sặc nước bọt.
Sếp ơi! Mấy câu dễ gây hiểu lầm như vậy mà cũng nói ra được à?!
Mặt Lâm Uyển Uyển lập tức chuyển xanh “Anh… hai người…”
“Còn nữa,” Tạ Trinh đứng dậy, đi đến bên cạnh tôi, rất tự nhiên vươn tay chỉnh cổ áo cho tôi, ngón tay vô tình hay cố ý lướt nhẹ qua dái tai tôi, “Trợ lý của tôi có chuyên nghiệp hay không, chỉ cần tôi thấy hài lòng là đủ. Còn cô…”
Anh lạnh lùng nhìn Lâm Uyển Uyển, bàn tay đã đặt lên lưng ghế của tôi, là tư thế chiếm hữu tuyệt đối.
“Nếu ngay cả gu thời trang của cô ấy mà cô cũng không hiểu nổi, thì e rằng cô không phù hợp với dự án này.”
“Tiễn khách.”
Khoảnh khắc đó.
Nhìn bóng dáng Lâm Uyển Uyển tức đến nghiến răng bỏ đi, rồi nhìn thái tử gia đất Kinh bên cạnh đang ung dung rót nước ấm cho tôi.
Trong đầu tôi bất giác nảy ra một ý nghĩ cực kỳ nguy hiểm:
Tiêu rồi.
Đóa “hoa lạnh nơi đỉnh núi” này… hình như thật sự khiến người ta muốn “đào”.
Chương 7: Đêm mưa lớn — Bí mật của anh ấy
Hai tháng sau, tôi đi công tác ở thành phố C, không may lại gặp mưa bão lớn.
Tàu cao tốc ngừng chạy, đường cao tốc cũng bị phong tỏa.
Tôi và Tạ Trinh bị kẹt lại trong một khu nghỉ dưỡng nằm giữa lưng chừng núi.
Cẩu huyết hơn nữa là — chỉ còn đúng một phòng trống.
Đừng hỏi tại sao, hỏi là sẽ được trả lời: “Đây là duyên số”… Không, chính xác là “chỉ còn phòng này chưa có khách ở”.
Mười giờ đêm, ngoài trời sấm chớp đùng đoàng, như muốn xé toạc bầu trời.
Đột nhiên, cả khu biệt thự chìm trong bóng tối.
Mất điện rồi.
Tôi mắc chứng sợ bóng tối nghiêm trọng. Hồi nhỏ từng bị nhốt trong tủ, khiến tôi giờ đây toàn thân run rẩy, co người vào góc sofa, cắn chặt môi đến mức không hét lên nổi.
“Giang Hòa?”
Trong bóng tối, giọng Tạ Trinh vang lên.
Tôi không thể trả lời, cả hàm răng đang đánh lập cập.
Giây tiếp theo, một luồng sáng yếu ớt nhưng ấm áp chợt lóe lên.
Là đèn pin điện thoại.
Tạ Trinh sải bước đi đến, thấy tôi đang co rúm lại một góc, khuôn mặt luôn điềm tĩnh như núi sập trước mặt cũng không đổi sắc, lần đầu tiên xuất hiện vẻ hoảng hốt.
“Đừng sợ.”
Anh trực tiếp bế ngang tôi lên, đi về phía chiếc giường lớn duy nhất trong phòng.
Tôi nắm chặt cổ áo anh, nước mắt không ngừng tuôn ra:
“Đừng đi… đừng để em một mình…”
“Anh không đi.”
Tạ Trinh cũng nằm xuống giường, cả người cả chăn ôm trọn tôi vào lòng.
Đó là một tư thế khiến người ta vô cùng yên tâm. Cánh tay anh rất rắn chắc, lồng ngực ấm áp, hương đàn hương quen thuộc quấn lấy tôi kín không kẽ hở.
“Anh ở đây.” Anh thấp giọng dỗ dành bên tai tôi, bàn tay lớn nhè nhẹ vỗ lưng tôi, “Anh luôn ở đây.”
Chuỗi hạt trầm trên cổ tay anh cấn vào tôi hơi đau, nhưng lại vô cùng chân thực.
Tôi mơ màng dụi mặt vào hõm cổ anh, nghẹn ngào hỏi:
“Tạ Trinh… sao anh lại tốt với em như vậy? Rõ ràng em chẳng biết làm gì, còn ngốc nữa…”
Bàn tay Tạ Trinh khựng lại một chút.
Anh im lặng thật lâu trong bóng tối, lâu đến mức tôi tưởng anh sẽ không trả lời.
Ngay lúc tôi sắp thiếp đi, tôi cảm nhận được một nụ hôn cực kỳ nhẹ, nhẹ đến mức thành kính như tín đồ thờ phụng thần linh, rơi xuống trán tôi.
“Em không ngốc.”