Chương 4 - Cá cược tình yêu giữa công tử và sinh viên nghèo
Tôi đẩy tay anh ta ra, tiếp tục bước đi, nước mắt lại rơi không ngừng.
Mạnh Huy luống cuống đuổi theo bên cạnh, vừa đi vừa nói lắp:
“Đừng khóc nữa… cô đừng khóc mà, Hạ Tâm Quất, tôi… tôi xin lỗi, được chưa?”
Tôi càng lau nước mắt mạnh tay hơn, bước nhanh hơn.
Bất ngờ, anh ta chặn trước mặt tôi, lôi ra một tờ giấy ăn, vụng về lau nước mắt cho tôi.
“Thôi được rồi… chuyện này kết thúc tại đây.
Cô không cần đi gặp Trần Trung Sâm nữa.
Tôi cũng sẽ không gây khó dễ cho cô nữa.
Làm ơn, đừng khóc nữa, được không?”
Tôi nhìn anh ta chằm chằm, mặt không chút cảm xúc, vài giây sau, tôi cởi chiếc áo khoác đang mặc, ném thẳng vào thùng rác bên cạnh.
Một cơn gió lạnh thổi qua cuốn theo vài hạt tuyết li ti — có lẽ là trận tuyết đầu mùa.
Mạnh Huy kinh ngạc: “Cô làm gì vậy? Không lạnh sao?”
Tôi giơ tay lên cho anh ta nhìn những vết nứt đỏ vì lạnh.
“Tất nhiên là lạnh.
Nhưng tôi nghĩ… mình nên sống có khí phách một chút, đừng đụng vào những thứ không thuộc về mình, kể cả là vì mẹ tôi.”
“Hy vọng anh giữ lời. Đừng gây rắc rối cho tôi nữa.”
Nói rồi, tôi quay lưng bỏ đi về phía ký túc xá nữ, không ngoảnh lại.
Tôi tin, lúc này trông mình vừa quật cường, vừa đáng thương.
Bởi vì bóng lưng gầy gò của tôi đang run lên.
Nhưng không phải vì lạnh.
Mà là vì tim tôi… đang rỉ máu.
Hơn ba vạn tệ đó!!
Chỉ để giữ hình tượng mà tôi ném luôn vào thùng rác!
Tôi hận các người — đồ nhà giàu khốn kiếp!! Aaaa!!
07
Về đến ký túc, tôi chui tọt vào chăn, quấn như bánh chưng.
Phải mất đúng mười phút mới thấy ấm lại một chút.
Sau đó, tôi quỳ trong chăn, chắp tay lạy về phía không trung, gửi lời xin lỗi đến mẹ tôi.
Vâng, mẹ tôi chưa hề chết.
Bà ấy sống rất tốt là đằng khác.
Chỉ là khi tôi ba tuổi, bà đã bỏ tôi lại phía sau, dựa vào nhan sắc của mình, nhanh chóng cưới một ông chồng giàu nứt đố đổ vách.
Mà trớ trêu thay, con trai của ông ta lại học cùng lớp với tôi.
Mẹ tôi còn hớn hở đi họp phụ huynh cho cậu ta, và… giả vờ không quen biết tôi.
Thế nên, hôm nay tôi đưa bà vào danh sách “người thân hy sinh vì kịch bản”, chắc cũng không có gì quá đáng.
Huống hồ, bà còn truyền gen đẹp cho tôi, tôi đã ưu ái tặng bà một hình tượng “người mẹ đáng thương” rồi còn gì.
Còn ba tôi á?
Không khá hơn đâu.
Nhưng giờ chưa đến lượt ông ta lên sàn diễn.
08
Mới vừa ấm người được một lúc, tôi nhận được tin nhắn từ Mạnh Huy:
“Tôi đang ở dưới ký túc xá của cô. Nếu rảnh thì xuống gặp tôi chút được không?”
Tôi không trả lời.
Một lúc sau, tin nhắn thứ hai đến:
“Cô còn đang khóc à? Đừng khóc nữa.”
Tôi nhắn lại: “Tôi không muốn gặp anh.”
“Xin lỗi.”
Tôi tưởng anh ta đã bỏ đi. Nửa tiếng sau, tôi xuống căn-tin mua đồ ăn… Ai ngờ hắn vẫn đứng dưới lầu chờ.
Tôi cảnh giác lùi lại một bước: “Anh muốn làm gì?”
Tay anh ta xách hai chiếc túi to đùng, in logo hàng hiệu rõ to.
Chớp mắt một cái, tôi lại muốn nổi điên, xúc động, quên cả trời đất là gì.
Nhưng nhớ lại bài học xương máu từ cái áo khoác lần trước, tôi chỉ liếc một cái, rồi quay đầu đi chỗ khác.
Mạnh Huy — kẻ luôn giữ hình tượng “lạnh lùng cao quý” — lúc này lại có vẻ hơi căng thẳng.
“…Tôi mua vài cái áo. Tôi nghĩ chắc hợp với cô.”
“Tôi cảm ơn,” – tôi lạnh nhạt – “Nhưng tôi không cần.”
Nói rồi tôi đi về phía căn-tin.
Tôi nói thật. Tôi không cần, vì tôi đã quen với cái lạnh rồi.
Truyền kỳ nữ sinh H Đại: “nữ hoàng chịu lạnh” — không phải lời đồn đâu.
Nếu thế giới rơi vào kỷ băng hà, tôi chắc chắn sống dai hơn đám nhà giàu yếu ớt kia.
…À không, bọn họ có hầm trú ẩn.
Còn tôi, kiểu gì cũng chết cóng ngay trong đợt đầu tiên.
Nghĩ đến đó, nỗi buồn dâng lên, khiến bước chân tôi trông thảm thương hẳn.
Có lẽ vì vậy mà bóng lưng tôi nhìn qua khá đáng thương. Mạnh Huy hấp tấp đuổi theo, rút ra một chiếc áo khoác rồi choàng lên người tôi.
Tôi không phản kháng, chỉ bình tĩnh nói:
“Anh muốn tôi nói ‘Không sao đâu’, để anh đêm nay ngủ ngon phải không? Được thôi. Không sao cả. Tôi tha thứ. Làm ơn đừng dây dưa với tôi nữa.”
Mạnh Huy giữ lấy cổ áo, không chịu buông.
Anh ta nói: “Xin lỗi… tôi biết mình quá đáng.”
Tôi nhìn anh ta, ánh mắt mệt mỏi, buồn bã.
Ánh mắt đó khiến anh ta như bị kim đâm vào tim.
Anh cuống lên: “Tôi tưởng là… tôi tưởng cô—”
“Tưởng gì thì cứ tưởng đi. Tôi không quan tâm.”
Tôi mở app, xóa kết bạn trước mặt anh ta: “Tạm biệt.”
Mạnh Huy chụp lấy cổ tay tôi: “Đừng đi! Xin lỗi! Tôi không nên nói những lời khiến cô khóc… Tôi hứa sẽ không ăn nói bậy bạ nữa… cô đừng như vậy mà!”
Ai cũng biết, trong đám cậu ấm kia, anh ta là người giả vờ “điềm đạm, quý tộc” nhất.
Lạnh lùng. Kiêu ngạo. Kiệm lời.
Mà còn gì vui hơn… khi thấy kẻ giả vờ bị vả thẳng vào mặt.