Chương 3 - Cá Chép Hóa Rồng
Thẩm Tê Nguyệt vội đặt cốc sữa xuống, giọng ngọt ngào như rót mật:
“Chị Yến Yến mới về, còn chưa quen với nhịp sống của nhà mình. Từ từ dạy chị ấy cũng được.
Chị à,” cô ấy quay sang nhìn tôi, ánh mắt thành khẩn, “công ty thực ra rất thú vị, học được nhiều thứ lắm. Chị xem em này, bây giờ cũng theo anh tập quản lý một dự án nhỏ, tuy mệt nhưng thấy rất có ích.”
Tôi nuốt nốt miếng bánh cuối cùng, phủi vụn trên tay, đứng dậy:
“Ừ, vậy em cố gắng nhé. Chị về phòng ngủ bù đây. Đêm qua đọc tiểu thuyết tới ba giờ sáng.”
Trong khi Thẩm Bách Chu sắp bùng nổ và Tằng Thư Ý nhìn tôi như sắp khóc, tôi vác cái túi vải cũ, lẹp xẹp đôi dép, không ngoái đầu lại mà rời khỏi căn phòng ăn hoa lệ lạnh lẽo này.
Phía sau vang lên tiếng gầm ghìm trong cổ họng của Thẩm Bách Chu:
“Trông chừng nó cho kỹ! Không được để nó tiếp tục làm càn như vậy nữa!”
Tuyên ngôn “cá mặn” của tôi đã gây ra một trận sóng gió lớn trong nhà họ Thẩm.
“Nhị tiểu thư nhà họ Thẩm là đồ bỏ đi” – tin tức ấy như mọc cánh, nhanh chóng lan khắp cái gọi là giới thượng lưu.
Bà Tằng Thư Ý đau lòng cho rằng do thiếu thốn suốt hai mươi năm qua đã khiến tính cách tôi bị “lệch lạc”, thế là càng ra sức muốn “uốn nắn” tôi.
Bà mời thầy dạy lễ nghi, dạy tôi cách đi đứng tao nhã, cách ăn uống, cách mỉm cười đúng chuẩn.
Tôi mặc váy ôm chặt đến nghẹt thở và đi giày cao gót, dưới những mệnh lệnh “ngẩng ngực, hóp bụng, cằm hơi nâng” của thầy, bước đi chẳng khác gì một con chim cánh cụt vụng về.
Đến lúc luyện cười, mặt tôi đơ cứng.
“Nhị tiểu thư, ánh mắt của cô phải dịu hơn, khóe miệng cong vừa phải, như thế này…”
Người thầy ngoài năm mươi, phong cách quản gia kiểu Anh nghiêm khắc, tự mình làm mẫu.
Tôi cố kéo khóe môi, cảm giác như cơ mặt sắp bị rút gân.
“Thôi, thầy ơi,” tôi gục xuống chiếc sofa nhung đắt đỏ, xoa mặt, “con thấy con sinh ra không hợp làm tiểu thư. Thầy nhìn mắt con này, dịu xuống là như chưa tỉnh ngủ, mà cố cười thì lại giống thần kinh mặt bị liệt. Ép cũng không ra gì, thầy trò mình tha cho nhau nhé?”
Gương mặt nghiêm khắc ấy lần đầu tiên xuất hiện vết nứt, chắc chưa từng gặp học trò nào bướng bỉnh đến thế.
Lớp lễ nghi – bỏ.
Tiếp theo là lớp tài năng.
Thẩm Tê Nguyệt chính là tấm gương sẵn có.
Cô ấy chơi Chopin trong phòng đàn, ngón tay lướt nhẹ nhàng.
Cô ấy múa Hồ Thiên Nga trong phòng nhảy, tư thế mềm mại đẹp như tranh.
Tằng Thư Ý đầy hy vọng hỏi tôi:
“Yến Yến, con thích piano hay ba lê? Hoặc là hội họa? Violin?”
Tôi nhìn cây đàn Steinway đắt đỏ kia, thật thà nói:
“Mẹ ơi, thứ duy nhất con biết chơi là cái đàn đồ chơi bằng nhựa hồi nhỏ, mà chỉ biết gõ bằng một ngón tay bài ‘Hai con hổ’ thôi.”
Ánh sáng trong mắt Tằng Thư Ý lập tức tắt ngúm.
“Vậy… ca hát? Hay là…”
“Con hát sai nhạc, có thể biến Quốc ca thành điệu khúc quanh co như đường núi mười tám khúc.”
Tôi bổ sung:
“Nhảy thì khỏi nói, bài thể dục giữa giờ cũng không nhịp được nữa là.”
Cuối cùng, lớp tài năng biến thành lớp “thưởng thức”.
Tôi chỉ cần ngồi đó, nghe Thẩm Tê Nguyệt đàn, nhìn cô ấy múa, rồi vỗ tay khi cần.
Khoản này tôi quen lắm, trước ở quán mì xem TV, đến đoạn gay cấn cũng vỗ bàn ầm ầm.
Mỗi lần biểu diễn xong, Thẩm Tê Nguyệt lại nhìn tôi bằng đôi mắt trong veo:
“Chị Yến Yến, em đàn/nhảy thế nào? Có gì chưa tốt chị nhất định phải góp ý nhé.”
Mỗi lần tôi đều chân thành, nhiệt liệt vỗ tay:
“Tuyệt vời! Hoàn hảo! Âm thanh như từ trời rơi xuống! Điệu múa này chỉ nên có ở thiên giới!”
Vốn từ có hạn nhưng cảm xúc đầy đủ.
Nụ cười trên mặt Thẩm Tê Nguyệt ngày càng có chút gượng gạo.
Thẩm Bách Chu bên kia cũng chưa bỏ cuộc.
Ông không bắt tôi phải đến công ty nữa, nhưng bắt đầu giao “bài tập”.
“Đây là báo cáo khảo sát thị trường về thương hiệu mới của tập đoàn, tuần sau nộp cho ba.”
Ông ném một xấp tài liệu dày lên bàn học trước mặt tôi.
Tôi lật thử, toàn là số liệu chi chít và phân tích rối mắt.
“Ba,” tôi ngẩng lên nhìn ông, “cái này… chắc con không nổi đâu.”
“Không nổi thì học!” Thẩm Bách Chu không cho chối, “Con cái nhà họ Thẩm, không có hai chữ ‘không nổi’!”
Tôi thở dài.
Được thôi.
4
Sáng thứ hai, Thẩm Bách Chu ngồi trong thư phòng chờ tôi.
Tôi mang đôi quầng thâm vì đêm nào cũng thức khuya đọc tiểu thuyết, đưa cho ông một tờ giấy A4.
Trên đó chỉ có một dòng chữ in đậm thật to:
Báo cáo nghiên cứu thị trường – Kết luận cốt lõi: Nhóm khách hàng mục tiêu (nữ thành thị 18-25 tuổi) quan tâm nhất là – giá hợp lý, đẹp, giao nhanh. Kiến nghị: giảm giá, mời ngôi sao nổi tiếng làm gương mặt đại diện, tối ưu vận chuyển. Hết.
Thẩm Bách Chu cầm tờ giấy, nhìn suốt một phút.
Ông ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt phức tạp:
“Đây là cái con thức mấy ngày trời để nộp sao?”
“Vâng,” tôi gật đầu, ngáp dài, “bắt trúng trọng tâm là được, còn số liệu chi tiết thì đội ngũ tinh anh của ba chắc chắn phân tích kỹ hơn con. Con chỉ… gợi mở thôi?”
“Con…” Thẩm Bách Chu tức đến mức đập tờ giấy xuống bàn, “Lười nhác! Làm qua loa!”
“Ba,” tôi bày ra vẻ vô tội, “ba chỉ nói nộp báo cáo, đâu có nói bao nhiêu chữ. Kết luận này, sắc bén chứ? Đánh thẳng vào trọng tâm chứ?”
Thẩm Bách Chu run tay chỉ ra cửa:
“Ra ngoài!”
Tôi như được tha, chạy vèo đi.
Ngoài cửa thư phòng, còn loáng thoáng nghe tiếng đặt mạnh tách trà xuống bàn.
Tiệc sinh nhật của Thẩm Tê Nguyệt là lần đầu tiên tôi chính thức xuất hiện trong cái gọi là giới thượng lưu sau khi được nhận về.
Tằng Thư Ý căng thẳng như ra trận, chuẩn bị váy áo, trang sức, trang điểm cho tôi từ một tuần trước.