Chương 4 - Búp Bê Ma
BÚP BÊ M.A (P4/4) - Series truyện Đạo sĩ hồ ly (2)
Tác giả: 一碗石榴
Dịch: Mộng không thường
。 ・: *: ・ ゚ "★ ,。 ・: *: ・ ゚
13.
Q.uỷ mẫu nói, nhiều năm trước, trong phái Thanh Sơn có một con hồ ly chín đuôi, cũng là sư huynh đồng môn của sư phụ tôi.
Nói theo người đời thì là sư tỷ, nhưng trong đạo giáo không có danh xưng sư tỷ, chỉ có sư huynh.
Năm đó, sư tổ dẫn mọi người trong môn phái đi trấn áp q.uỷ mẫu.
Biết mình lần này không tránh được kiếp nạn, q.uỷ mẫu đã đưa tôi vào trong cơ thể của hồ ly chính đuôi, nhờ bụng của người đó sinh ra tôi.
Còn tôi vì được nuôi dưỡng bằng m//áu của hồ ly chín đuôi nên cũng biến thành hình hồ ly chín đuôi.
Sở dĩ sư phụ nhận tôi làm đệ tử là muốn dùng tôi để kiềm chế q.uỷ mẫu và muốn chúng tôi gi*t ch*t lẫn nhau.
Hồ ly chín đuôi kia và chồng bà ấy không đồng ý, sư phụ liền gi*t ch*t họ.
“Nếu không thì sao ta bị nh.ốt ở đây lại có thể liên lạc được với con ở cách ngàn dặm?”
“Không phải là vì quan hệ huyết thống hay sao?”
Tôi ngơ ngác nhìn bà ta, cảm thấy mọi chuyện đều thật nực cười.
Nhưng trong một khoảnh khắc, tôi lại thật sự cảm thấy mình trông rất giống bà ta.
Nền giáo dục tôi nhận được từ nhỏ chính là hàng yêu trừ m.a, bảo vệ nhân gian.
Còn tôi hiện giờ lại là yêu m.a của thế gian này?
Làm sao có thể?
Tôi quay người chạy ra ngoài, chạy một mạch đến phòng của sư phụ.
“Sư phụ, bố mẹ con ch*t trong tay người sao?”
Tôi quỳ trước mặt sư phụ, hai mắt nhìn chằm chằm vào ông ấy, muốn nhìn ra gì đó trên mặt ông ấy.
Nhưng sư phụ vẫn ung dung bình tĩnh như cũ, không có vẻ mặt dư thừa nào.
Môi ông ấy mấp máy lên xuống, nói ra hai chữ tôi không muốn nghe: “Đúng vậy!”
Như có ai đó dội một gáo nước lạnh lên người tôi vậy, lạnh đến thấu https://truyenne.net/sao?”
Tôi ngước mắt lên.
“Vì, chúng sinh thiên hạ.”
“Chúng sinh thiên hạ cái rắm, chỉ là lòng ích kỷ của mình người, vì muốn con đồng quy vu tận với q.uỷ mẫu.”
Tôi gi.ận d.ữ đứng dậy, đ//á đệm hương bồ trên sàn sang một bên, quay người rời đi.
Chỉ nghe thấy sư phụ liên tục thở dài, không nói một lời.
14.
Trở lại Thiên Dẫn Các lần nữa, từ xa đã nhìn thấy bóng lưng của sư huynh, anh ấy đứng thẳng lưng chắn trước cửa Thiên Dẫn Các.
Đây là quyết tâm chống lại tôi.
Từ nhỏ đến lớn, sư huynh thương tôi nhất, mấy trò nghịch ngợm của tôi đều được anh ấy che giấu sư phụ, còn chịu t.ội cho tôi.
Có một lần, tôi hóa thành hồ ly, lén chạy xuống núi chơi, kết quả bị bắt suýt nữa là bị l//ột d.a hồ ly.
Là sư huynh lao vào cứu tôi.
Ngày hôm đó, anh ấy suýt bị người ta đá//nh ch*t, nhưng vẫn ôm chặt lấy tôi, làm thế nào cũng không buông ra.
Sau đó, người ta đá//nh mệt, cư//ớp quần áo trên người sư huynh rồi mới thả chúng tôi đi.
…
Nhìn sư huynh, cảm xúc trong lòng tôi lẫn lộn.
“Sư huynh, muội không muốn làm khó huynh, huynh coi như không nhìn thấy muội có được không?”
Sư huynh cong khóe môi, ánh mắt kiên định.
“Nhất Ngôn, đừng nói nữa, xuất chiêu đi!”
Đá//nh nhau với sư huynh, tất nhiên tôi sẽ không thắng, nhưng mấu chốt của trận pháp Thiên Dẫn Các là ở đinh trấn hồn trên nóc.
Chỉ cần rút ra là q.uỷ mẫu sẽ thoát được.
Bí mật này chỉ có quán chủ các đời mới biết, tôi cũng là nghe được sư tổ nói với sư phụ khi vẫn là hồ ly cách đây rất nhiều năm.
Tôi giả vờ tấn công, nhưng thực tế là ra chiêu giả, quay người vọt thẳng lên nóc của Thiên Dẫn Các.
Kim trấn hồ.n thật sự quá nặng, tôi thử mấy lần mà vẫn không nhúc nhích.
Nhìn thấy sư huynh sắp tới, tôi dồn hết sức lực vào roi pháp, thầm niệm chú ngữ.
Bầu trời lập tức bị mây đen bao phủ, tia chớp lóe lên, cát đá bay tứ tung.
“Nhất Ngôn, đừng.”
Sư phụ hét lên, lao tới nhưng mọi thứ đã quá trễ.
Một lực rất lớn hất tôi ra ngoài, tôi ngã ngửa ra đất, trượt hơn chục mét.
Đinh trấn hồ.n rơi xuống bên cạnh tôi.
“Ầm” một tiếng, Thiên Dẫn Các sụp đổ, một đám sương mù đen lẫn đỏ nhảy ra.
“Ha ha ha ha! Cuối cùng ta cũng thoát ra ngoài!”
Sương mù tan đi, qu.ỷ mẫu nhìn tôi đầy trịch thượng.
“Tiểu hồ ly, cảm ơn nhé!”
Giây tiếp theo, một ánh sáng đỏ bổ xuống, tôi nhìn chằm chằm vào chân mình, né tránh.
Nhìn cát sỏi ch.áy sém trên mặt đất, tôi chợt nhận ra.
Bà ta muốn tôi ch*t.
15.
Lại một luồng sáng đỏ bổ xuống, nhưng đã bị phất trần của sư phụ chặn lại.
“Nhất Ngôn, chạy mau!”
Sư huynh hét lớn, giơ thanh ki.ếm đồng lên nghênh chiến với q.uỷ mẫu.
Tôi chạy đi không quay đầu lại, chậm một bước là có lỗi với họ.
Chạy một mạch đến suối Ngộ Linh dưới chân núi, tôi mới dám thả chậm bước chân.
“Tiểu hồ ly, sao không chạy nữa? Ha ha ha…”
Tiếng cười chói tai vang lên, tôi không nhịn được nữa, ngẩng đầu ch//ửi bới.
“Cười m.ẹ m.ày ấy! Khó nghe ch*t đi được.”
Sắc mặt q.uỷ mẫu thay đổi rõ rệt, cúi đầu lao xuống.
Tôi lập tức “lêu lêu”.
“Sư phụ, người còn không ra tay con sẽ ch*t thật đấy!”
Một luồng sáng trắng bất ngờ lóe lên, gần như làm chói m//ù con mắt hồ ly của tôi.
Q.uỷ mẫu hứng đòn nặng nề, loạng choạng mấy bước, ngã quỵ bên dòng suối.
Tôi nhón chân bay lên không trung.
Xung quanh tôi xuất hiện rất nhiều người, là các sư huynh, mọi người lợi dụng trận pháp để dồn dương khí cực lớn vào người tôi.
Tôi rút con d//ao găm của mình ra đâ//m thật sâu xuống mặt đất.
Chiêu này gọi là tiễn q.uỷ về đất, lấy dương khí lớn nhất đối kháng với â.m khí mạnh nhất.
Nếu như dương khí không địch được â.m, thì những người thi pháp sẽ t//ử vo*g.
Còn nếu â.m không địch được dương, oan nghiệp sẽ bị đá//nh vào đ.ịa ng.ục, vĩnh viễn không được siêu sinh.
Năm đó khi sư tổ phong ấn q.uỷ mẫu đã đoán được sẽ có ngày hôm nay, thế nên trước khi ch*t, đã dùng toàn bộ sức lực của mình thiết lập trận pháp ở suối Ngộ Linh này.
Trận pháp khởi động, cộng thêm dương khí của các sư huynh, đủ để tiễn q.uỷ mẫu xuống đị.a ng.ục.
Thân thể của q.uỷ mẫu không sinh không diệt, vì thế năm đó sư tổ chỉ có thể trấn áp bà ta chứ không thể gi*t bà ta ch*t được.
Sư tổ mất bao năm tìm kiếm mới tìm được cách này, nhưng đại hạn của người đã đến, không thể đích thân đưa q.uỷ mẫu xuống đ.ịa ng.ục nên mới thiết lập trận pháp này.
Chuyện người không làm được thì để cho Diêm Vương thôi!
.m khí trên người q.uỷ mẫu bị suy yếu, rưng rưng nước mắt nhìn tôi, giọng nói đầy mê hoặc.
“Con gái, con thật sự muốn tự tay đưa ta xuống đ.ịa ng.ục sao? Con nhẫn tâm ư?”
Tôi không khỏi trợn ngược mắt.
“Bà im m.ẹ miệng đi!”
“Ai nghịch ta thì ch*t, dám thì xông lên! D//ao cắm địa phủ, do ta làm chủ! Mau mau nhận lệnh!”
Tôi nhanh chóng niệm hết chú ngữ, q.uỷ mẫu biến mất, trận pháp phá!
Tôi che hai mắt, họng như muốn rá//ch.
“Sư huynh, mau tới đây, mí mắt của muội không hạ được, https://truyenne.net/Sư huynh lắc đầu, vừa thổi vừa giúp tôi nhấc mí mắt xuống.
“Xem lần sau muội còn dám trợn mắt không.”
“Cứ trợn, cứ trợn, a, a, không nhắm mắt được, sư huynh, hu hu hu…”
Tôi với sư huynh ồn ào chí chóe, chậm rãi đi xa.
Sư phụ đi sau chúng tôi, mặt đầy từ bi.
Sau khi mọi người đi hết, một cô gái thò đầu ra từ phía sau cây cổ thụ.
“Thực sự là đánh giá thấp cô.”
Ngoại truyện:
Tôi còn chưa chạy lên núi đã bị sư huynh tóm ngay tại trận.
Anh ấy nói sư phụ đang chờ tôi ở suối Ngộ Linh.
Sư phụ tính ra tôi có một ki.ếp n.ạn.
T//ử n.ạn, còn là loại đ//ứt hết tám đuôi.
Mỗi một đuôi của cửu vĩ hồ đều là một mạng, đuôi đứt hết, dù có Đại La thần tiên cũng không cứu được.
Sư phụ không tính ra được kiếp n.ạn lần này của tôi cụ thể là gì, vì vậy đã bảo sư huynh xuống núi tìm tôi.
Không ngờ là sư huynh còn chưa xuống núi đã gặp được tôi.
Tôi nói suy đoán của mình cho sư phụ, coi như là trao đổi, sư phụ cũng nói cho tôi một bí mật.
Khi sư tổ đưa mọi người trong môn phái trấn áp q.uỷ mẫu, q.uỷ mẫu đã đá//nh â.m khí trên người mình vào người bố mẹ tôi, là người cách bà ta gần nhất.
Â.m khí trên người mẹ bị tôi hút hết, nhưng bố tôi thì không may mắn như vậy.
Ông ấy không muốn biến thành con rối của q.uỷ mẫu mà tự mình lao vào ki.ếm của sư phụ, ch*t dưới ki.ếm của sư phụ.
Còn mẹ tôi quá https://truyenne.net/sau khi khó khăn sinh tôi ra cũng đã đi theo bố tôi.
Sư phụ đã thử rất nhiều cách, cũng không có cách nào á.p ch.ế được â.m khí trong cơ thể tôi.
Dưới tình thế bất lực, sư tổ dùng roi pháp mang theo người làm pháp khí, trấn áp tôi ở trên núi, hưởng dinh dưỡng từ linh khí đất trời.
Chỉ là, tôi đã biến thành hồ ly bình thường, pháp lực trên người hoàn toàn vô dụng.
Sư phụ để hóa giải â.m khí trong cơ thể tôi mà không ngừng luyện đan dược, còn cố ý vứt đan dược đến chỗ tôi thường lui tới, nói d.ối là lò luyện đan của mình bị n//ổ.
Kết quả â.m khí không giải được, mà tôi lại biến thành người.
Sư phụ thuận nước đẩy thuyền, nhận tôi làm đồ đệ, cũng coi như bù đắp thiệt thòi với bố mẹ tôi.
Roi pháp kia, cũng tặng luôn cho tôi.
Khi q.uỷ mẫu dỗ dành lừ//a phỉnh tôi nói mình là mẹ tôi, tôi đại khái đoán được, bà ta muốn khiến tôi trở mặt thành thù với sư phụ.
Nếu như tôi ch*t, â.m khí trong cơ thể tôi sẽ trở lại cơ thể bà ta, bà ta sẽ có thể hoàn toàn thành công.
Nếu như tôi không ch*t, giúp bà ta chạy thoát, bà ta sẽ gi*t tôi.
Sau khi tôi và sư phụ thương lượng, tương kế tựu kế, dụ bà ta vào trong trận pháp, tiễn bà ta vào đ.ịa ng.ục.
May mắn tất cả thuận lợi, tôi dự định quay về căn nhà mình thuê ở ngoài, tiếp tục livestream đoán mệnh.
Người còn chưa xuống núi thì đã nhận được điện thoại của ông Từ.
“Đại sư Nhất Ngôn, không hay rồi, không thấy San San đâu cả."
- Hết -