Chương 4 - Bướm Đen Trước Ngày Cưới
Anh ta đặt quyển sách trong tay xuống, ánh mắt nhìn tôi sắc bén không thể coi thường.
Tôi khẽ mỉm cười lễ độ, bước đến chào hỏi.
Phong Minh Hằng gật đầu đáp lễ, rót vào chén sứ men xanh trước mặt tôi đúng một phần ba lượng trà.
— Trà không rót đầy.
Tôi nhướn mày: Khải Minh quả nhiên là khúc xương khó gặm.
Tôi không cầm chén trà, ngược lại giơ tay ra hiệu nhẹ về phía sau.
Tiểu Lâm tươi cười đưa lên ly Romanée-Conti mà tôi đã để sẵn.
Chất rượu đỏ ngọc lựu vừa vặn ngập đáy ly.
Tôi đẩy ly rượu về phía anh ta, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Phong Minh Hằng:
“Tổng Phong dùng trà để thể hiện tiết tấu, tôi dùng rượu để nói về độ vừa vặn.”
“Việc thúc đẩy dự án cũng như loại rượu này, phải chú trọng đến sự thích hợp. Chẳng bằng chọn hai doanh nghiệp làm thí điểm thương mại kỹ thuật số, đồng thời tiến hành đánh giá môi trường trạm cơ sở, hai hướng song hành, không ảnh hưởng lẫn nhau.”
Phong Minh Hằng không nói gì, ánh mắt rơi xuống ly rượu, cả gian trà thất lặng như tờ.
Một lúc sau, anh ta nâng ly rượu, nhấp một ngụm, bật cười:
“Không hổ danh là ‘Nữ hoàng trong rượu’, Tổng Giang đúng là biết cân bằng. Ngay cả thời điểm tỉnh rượu cũng chọn chuẩn đến thế. Hy vọng hợp tác tương lai giữa chúng ta cũng giống như loại rượu này—vừa đủ, không dư thừa.”
Lời vừa dứt, nước trà trong ly đã được rót đầy đến một nửa.
“Vậy thì, hợp tác vui vẻ!”
Tôi nâng ly trà vừa đủ độ ấm trước mặt, mỉm cười uống cạn.
Dự án hợp tác với Khải Minh là một dự án xuyên quốc gia được nhà nước hỗ trợ.
Giành được dự án này, cũng đồng nghĩa với việc thân phận người thừa kế duy nhất của Giang thị của tôi sẽ không còn ai nghi ngờ.
Nhưng đúng lúc này, Kỷ Hoài Vũ cũng đã phát hiện váy cưới và nhẫn cưới đều là đồ giả.
Hắn giận điên lên, ngày ngày gửi thiệp mời, nhưng không lần nào không bị từ chối.
Thế là hắn bắt đầu tìm cách chặn tôi ở những nơi tôi có thể xuất hiện, nhưng lần nào cũng bị bảo vệ đuổi đi.
Cuối cùng, hắn chọn cách đăng bài lên mạng để bêu rếu tôi.
Gương mặt cũng khá ưa nhìn của hắn, cộng thêm bài viết thêm mắm dặm muối nước mắt nước mũi giàn giụa, khiến không ít cư dân mạng động lòng thương cảm.
Tôi bị vu cho là gái đào mỏ, lừa đảo, tiểu tam, toàn bộ thông tin cá nhân đều bị “khui” sạch.
Tôi bị một lượng lớn dân mạng công kích và tẩy chay, công ty cũng bị liên lụy theo.
Đứa con riêng Giang Sơ Tu lập tức đứng ra triệu tập cuộc họp cổ đông, định gạt tôi ra khỏi công ty. Tiểu Lâm lo đến mức xoay như chong chóng, còn tôi thì ung dung ở nhà ép hoa.
“Dựa vào dự án mà tôi vừa ký được, ông già sẽ có tính toán thôi.”
“Nhưng dù sao cái tên súc sinh đó cũng là con trai ruột, còn bây giờ cậu lại đang bị ép nghỉ ở nhà, không chừng Chủ tịch vẫn sẽ giống năm năm trước, tiếp tục chọn hắn.”
“Vị trí hiện tại của tôi là dùng hợp đồng cá cược mà đổi lấy, nếu ông già không nhìn rõ tình thế, thì chứng tỏ ông ấy thật sự già rồi, tầm nhìn đã không còn, vị trí Chủ tịch cũng nên đổi người rồi.”
Tiểu Lâm hiếm khi nghiêm túc, ánh mắt trầm xuống nhìn chằm chằm vào đóa hoa trong tay, cuối cùng lẩm bẩm:
“Không thể ngồi yên chờ chết được.”
Tôi nhìn bóng lưng cô ấy rời đi, trong lòng bỗng thấy ấm áp.
Mẹ tôi từ trước đến nay chỉ quan tâm chuyện hưởng thụ, đã mất nhiều năm.
Ông già chỉ coi trọng lợi ích, chẳng ai có thể can thiệp vào quyết định của ông.
Bề ngoài, tỷ lệ cổ phần giữa phe ủng hộ và phe phản đối trong hội đồng cổ đông là xấp xỉ nhau.
Nhưng trên thực tế, trong năm năm làm việc tại công ty, tôi dùng cấu trúc ba tầng gián tiếp để giấu được 18% cổ phần.
Ngay cả khi ông già mù quáng, tôi vẫn có thể dùng 28% cổ phần của mình để phủ quyết đề án loại bỏ Giang Sơ Tu.
Giờ thì, chỉ còn chờ xem ông ấy sẽ chọn thế nào.
Khi tôi đang làm đèn hoa, tin tức không ngừng truyền đến.
— Quả nhiên, ông già vẫn chọn Giang Sơ Tu.
Giang Sơ Tu nắm chặt bản sao giấy chứng nhận cổ phần, trên mặt là nụ cười không che giấu nổi.