Chương 1 - Buổi Xem Mắt Đầy Bất Ngờ

Anh tôi nói, đối tượng xem mắt do gia đình sắp xếp cho anh ấy chỉ tham tiền.

Anh bắt tôi nhất định phải đến phá hỏng buổi xem mắt này, hứa sau khi xong việc sẽ chuyển cho tôi năm trăm nghìn tệ.

Phần thưởng hậu hĩnh, át có dũng sĩ — tôi nhất quyết phải khiến chuyện này hỏng bét, để anh yên tâm trăm phần trăm.

Đến ngày xem mắt, tôi đạp tung cửa phòng riêng của nhà hàng, nhắm mắt ngã lăn ra sàn rồi gào toáng lên:

“Em không sống nổi nữa rồi! Anh thì ngồi đây ăn ngon uống sướng, bỏ mặc em ở nhà ngồi bóc hạt sen cho Lawson!”

Cả phòng lặng ngắt như tờ.

Tôi hé một mắt, nhìn thấy có cả một vòng người ngồi quanh bàn. Trong đó có một người chính là cao lãnh chi hoa Phó Dụ Trì, người tôi từng theo đuổi suốt thời đại học mới tán đổ được, vậy mà một năm trước tôi lại đơn phương chia tay anh ấy.

Anh tôi đứng dậy từ trong đám người, ngượng ngùng gãi đầu:

“Em gái à… anh quên nói, buổi xem mắt này anh thấy khá hợp đấy.”

1

Tôi nghe thấy anh trai mình chân thành thì thầm giải thích với Nhị tiểu thư nhà họ Phó:

“Xin lỗi nha, em gái tôi hồi nhỏ đập đầu bị thương đấy.”

Rồi lại liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tay Phó Dụ Trì — một chiếc hàng hiệu trị giá bảy con số.

Tôi suýt nữa muốn bóp chết Tần Hề ngay tại chỗ.

Dưới gầm bàn, ngón tay tôi lướt nhanh như gió, chỉ còn thấy tàn ảnh:

【Trên mặt cậu có hai cái lỗ là để thở hả? Có thấy cái đồng hồ trên tay anh ấy không? Ai cho cậu cái tự tin nghĩ rằng em gái người ta đi xem mắt là vì mấy đồng lẻ của cậu vậy??】

Tần Hề lập tức đáp lại:

【Nhầm rồi nhầm rồi, tôi và Phó Nhiễm nói chuyện khá hợp, cậu đừng gây chuyện nữa nha.】【Hehe】

Tôi nhìn chằm chằm cái mặt cười toe toét đó một lúc lâu, rồi úp điện thoại xuống mặt bàn, cách ba người, làm một động tác cắt cổ về phía Tần Hề.

Mẹ tôi thì vốn từng trải, không hề bị màn kịch tôi vừa diễn dọa cho đứng hình như những người khác. Ngược lại, bà còn hào hứng kéo tay tôi, vui vẻ quay sang nói với Phó Dụ Trì ở đầu bàn bên kia:

“Đúng rồi, con bé nhà tôi – Chiêu Chiêu cũng tốt nghiệp Đại học A đấy, cùng trường với Tiểu Phó luôn. Đúng là duyên số mà.”

Người không bị ảnh hưởng gì ngoài mẹ tôi chính là Phó Dụ Trì.

Anh ta chỉ hơi nhấc mí mắt liếc tôi một cái, yết hầu khẽ chuyển động, lạnh nhạt đáp một tiếng “Ừm” đầy xa cách.

Giọng nói cũng băng lạnh như con người, toát lên khí chất “người lạ đừng đến gần”.

Tôi cười khan hai tiếng gượng gạo.

Ừ, đúng là duyên số thật — con gái mẹ từng yêu người ta suốt hai năm trời đấy.

Lúc mới chia tay, ngày nào tôi cũng ôm gối than khóc trong ký túc xá, dằn vặt khôn nguôi.

Những ngày không có Phó Dụ Trì, tôi thật sự thấy đời trống vắng biết bao — như cá mất nước, chim mất trời, hay như hội nhảy quảng trường mà thiếu mất La Văn Hà.

La Văn Hà chính là mẹ tôi đấy.

Bà là thủ lĩnh hội nhảy quảng trường trong vòng năm mươi dặm quanh nhà, giữ vị trí quan trọng không thể lay chuyển trong giới chị em u40 u50.

Lúc này, La Văn Hà lại bắt đầu thì thầm kiểu “ác quỷ rót mật”:

“Mẹ nhớ con hồi đại học cũng có yêu đương gì đó mà, hình như cũng họ Phó thì phải…”

Bên kia, Phó Dụ Trì không nói gì nữa, chỉ từ tốn đặt đũa xuống, nhẹ nhàng lau tay, vẫn giữ nguyên dáng vẻ cao cao tại thượng, xa cách kiêu ngạo như xưa.

“Ha ha ha… mẹ nhớ nhầm rồi đó ạ.”

Tôi lau mồ hôi trên trán, lấy cớ thấy không khỏe liền đứng dậy đi ra ngoài nhà vệ sinh.

Trước gương, tôi cúi đầu vốc nước vỗ lên mặt.

Cuối cùng cũng hạ nhiệt được một chút rồi.

Vừa xoay người định đi ra ngoài, thì phát hiện Phó Dụ Trì – người lẽ ra đang trong phòng bao – lại đang dựa lưng vào bức tường ngoài hành lang.

Anh mặc áo sơ mi trắng và quần tây, hai chiếc cúc trên cùng của áo được cởi ra.

Gáy anh tựa vào tường, cằm khẽ nhướn lên, cổ kéo dài ra thành một đường cong mê người.

Tay cầm điếu thuốc chưa châm, buông lơi bên người.

Ánh mắt cụp xuống, sắc mặt thản nhiên nhìn tôi chăm chăm.

Tôi bị anh nhìn đến mức lông mi cũng run rẩy.

Một lúc sau, anh nghiêng người, vứt điếu thuốc vào thùng rác bên cạnh, rồi chậm rãi bước về phía tôi.

Phó Dụ Trì dừng lại trước mặt tôi, chiều cao của tôi chỉ vừa đến xương quai xanh của anh.

Bất ngờ, anh cúi người, ôm trọn tôi vào lòng.

Rồi nghiêng đầu, ngậm lấy dái tai tôi cắn nhẹ một cái, giọng nói mơ hồ như mang theo chút uất ức:

“Bảo bối, sao lại giả vờ không quen anh?”

Da đầu tôi tê rần trong nháy mắt.

Đúng vậy, chỉ có tôi biết — cao lãnh chi hoa Phó Dụ Trì, bề ngoài trầm mặc cấm dục, trông chẳng khác gì một cây tuyết tùng lạnh lùng đầy nghiêm túc…

Nhưng thực chất bên trong, chẳng có cái quái gì là anh không dám làm cả!!

2

Phó Dụ Trì lúc yêu thì… lẳng lơ đến không còn điểm dừng.

Nhưng mà nói thật, tôi lại khá “chịu” cái kiểu đó của anh ta. Nói trắng ra, lý do chia tay không phải vì tôi không thích anh.

Lý do thực sự khiến tôi chia tay, là vì một lần lướt điện thoại anh ta, vô tình bấm nhầm vào một cái app.

Trong đó lưu lại hai mốc kỷ niệm.

Một cái bắt đầu từ ngày 18 tháng 4 hai năm trước — ngày tôi và anh quen nhau.

Cái còn lại là ngày 1 tháng 1… của mười lăm năm trước, ghi chú: Lần đầu gặp Bảo Bối.

Tôi tức đến choáng váng, mắt tối sầm.

Mốc thời gian đó rõ ràng chẳng liên quan quái gì đến tôi.

“Bảo bối bảo bối”… rốt cuộc anh có bao nhiêu “bảo bối” hả?!

Đúng lúc đó tôi sắp tốt nghiệp, thế là viện cớ bận làm luận văn, nói thẳng với anh ta là tôi không còn tâm trí yêu đương, rồi đơn phương chia tay.

Chia tay xong cũng không đến mức ngày ngày khóc ướt gối, nhưng đúng là ăn không ngon, ngủ không yên, cả người ủ rũ mất một thời gian.

Sau này tôi chỉ biết tự an ủi:

Tốt lắm Tần Chiêu Chiêu, mày chạy kịp, không thì thành tiểu tam rồi!

Bên này tôi còn đang đắm chìm trong dòng hồi tưởng đầy bi phẫn, thì bên kia, Phó Dụ Trì lại dụi đầu vào cổ tôi:

“Bảo bối, anh nhớ em chết đi được.”

Mùi trên người anh ấy rất dễ chịu, là mùi gỗ quen thuộc khiến tim tôi nhói lên.

Nhưng tôi vẫn giữ lại chút lý trí cuối cùng, cái lý trí mang tên:

Tôi tuyệt đối không làm tiểu tam.

Tôi dùng hết sức đẩy anh ta ra, lạnh lùng nói:

“Phó Dụ Trì, chúng ta chia tay rồi.”

Vòng tay anh bỗng trống rỗng, nét mặt càng thêm ấm ức. Anh chớp cặp mắt đẹp như tranh vẽ:

“Anh biết… anh có thể không cần danh phận.”

Nói xong còn định nhào đến ôm tiếp, tôi lập tức giơ tay lên cản, giữ khoảng cách an toàn.

“Không phải vấn đề danh phận,” tôi xoay não hết tốc lực, tìm lý do từ chối.

“Tôi có bạn trai rồi, nên anh phải giữ khoảng cách.”

Trông anh có vẻ tổn thương sâu sắc. Nhưng chưa đến nửa giây sau, anh đã tự chữa lành.

Anh vươn tay nắm lấy tay tôi đang chắn trước ngực anh, nhẹ nhàng kéo một cái — lại ôm tôi vào lòng.

Hơi thở nóng rực phả bên tai tôi, anh nói nhỏ:

“Không sao đâu, bảo bối… anh có thể làm tiểu tam.”

??

Giỏi lắm Phó Dụ Trì, là tôi đánh giá thấp anh rồi. Quả thật anh quá toàn năng.

Tôi giẫm mạnh một phát lên mu bàn chân anh, thừa lúc anh nhăn mặt vì đau mà lỏng tay, tôi quát lớn:

“Phó Dụ Trì, muốn đóng Nhiên Đông thì tìm người khác mà diễn!”

Rồi quay người bỏ chạy.

Vừa chạy vừa nghiến răng nghĩ:

Phì! Anh muốn làm tiểu tam chứ tôi thì không! Đồ đàn ông cặn bã!!

3

Về đến nhà, tôi vừa mệt mỏi héo hon như cái xác không hồn, thì bên cạnh, Tần Hề lại tràn đầy sức sống, rạng rỡ như vừa trúng vé số.

Cậu ta bảo cuối tuần đã hẹn đi leo núi với Phó Nhiễm, mà sợ một mình con gái sẽ ngại nên năn nỉ tôi đi cùng cho có đôi có cặp.

Lúc đó tôi đang nằm ườn trên ghế sofa, vừa bóc măng cụt vừa thở phì qua mũi:

“Sau này mấy chuyện vớ vẩn của cậu tôi không dính vào nữa đâu.”

Tần Hề đã chuẩn bị trước, ra vẻ thần bí giơ một ngón tay lên:

“Một con số.”

Tôi uể oải liếc mắt:

“Mười vạn? Không đi.”

Tần Hề lắc đầu:

“Một triệu.”

Tôi lập tức bật dậy khỏi sofa, nhét trái măng cụt vừa bóc xong vào tay anh ta:

“Nô tài đi chuẩn bị ngay! Có cần mua giày leo núi không?”

Tần Hề bắt chéo chân rất ra dáng, vừa ăn măng cụt vừa phẩy tay:

“Không cần, tùy chọn đôi nào thể thao là được.”