Chương 5 - Bụng Mang Dạ Quỷ

Tôi chẳng buồn đếm xỉa, chỉ bấm chuẩn thời gian, đợi Triệu Thù đến.

 

Nhất định cô ta sẽ tới, theo như những gì tôi biết, thì kiếp này cô ta nhất định sẽ không để tôi sống tốt, phải đạp tôi dưới chân mới hả dạ.

 

Nhìn thấy đầu ngõ có một bóng người ăn mặc sang trọng vội vàng đi tới, tôi ho nhẹ và bắt đầu lên tiếng: “Tôi đây là miễn phí hoàn nguyện, nếu như mọi người không tin thì cứ thử xem, cũng chả có mất mát gì cả.”

 

Vừa dứt lời, quả nhiên giọng nói của Triệu Thù lập tức vang lên trong đám đông:

 

“Đúng là đê tiện, lừa đảo còn tỏ ra vẻ thành khẩn dữ ha.”

 

Chỉ vỏn vẹn hơn chục ngày không gặp Triệu Thù, trông cô ta như thể biến thành một người khác vậy.

 

Lớp son phấn dày đặc cũng không thể che đi khuôn mặt mệt mỏi đó.

 

Khuôn mặt bầu bĩnh vốn có như bị hút hết hơi ẩm, đôi mắt trũng sâu, trên trán còn quấn một lớp băng dày cộm.

 

Thân hình gầy yếu vác theo cái bụng to tròn, chỉ cách minh hôn mới một tháng, vậy mà bụng của Triệu Thù đã to cỡ các bà bầu 5,6 tháng thông thường.

 

Xem ra bào thai quỷ này đã hút không ít dương khí của Triệu Thù rồi.

 

Tôi chỉ quét nhẹ qua người cô ta, rồi không thèm đếm xỉa quay sang nhìn người khác, chắc chắn bây giờ Triệu Thù đang nóng máu lắm.

 

Cô ta vẫn còn nghĩ trùng sinh sống lại trong kiếp này, bản thân chính là con dâu nhà họ Trương ở tít trên cao, còn tôi chẳng qua chỉ là một người chị đầu đường xó chợ đang trực chờ cô ta bố thí.

 

Cho nên cô ta làm sao mà chịu được sự phớt lờ của tôi, bèn đưa tay ra nhéo thật mạnh vào vai của cô hầu, khiến cho cô hầu giật mình vì cơn đau bất chợt ập đến: “Á!”

 

Triệu Thù trừng mắt liếc nhìn người hầu của mình một cái, cô hầu hiểu ý bèn hất mũi lên khiêu khích tôi: “Nghe nói cô còn biết hoàn nguyện, vậy thì cô xem cho tôi đi.”

 

“Tôi muốn gặp người cha quá cố, hỏi ông ta ở dưới sống có tốt không?”

 

9.

 

Chỉ cần chạm vào đôi tay của người sống, nhắm mắt lại, thông qua mắt âm dương là có thể thấy được người thân đã mất của cô ta thôi.

 

Tôi nắm lấy tay cô hầu, một lúc sau liền từ tốn mở miệng đáp: “Cô không có cha.”

 

Triệu Thù nghe thế lập tức phì cười, rống họng lên mà nói: “Ôi chao, lại đây mà xem, con nhỏ này nó nói người hầu của tôi không có cha đây này.”

 

“Trên đời này làm gì có ai mà không có cha? Không lẽ nhỏ người hầu nhà tôi nhảy ra từ phiến đá à?”

 

Quần chúng vây quanh bắt đầu nhốn nháo bất bình:

 

“Đồ lừa đảo, đem nó lên cho quan phủ đi!”

 

“Còn nhỏ thế mà dã tâm thấy sợ luôn!”

 

“Đập nát biển hiệu của nó đi!”

 

Cũng có vài người từng tìm đến tôi giải quyết vấn đề phòng thủy trong dạo gần đây đã lên tiếng nói giúp cho tôi:

 

“Cô Thanh Hòa xem cũng chuẩn lắm đấy, sau khi cha tôi mất thì trong nhà không được yên ổn, cũng là do cô giúp đỡ cho.”

 

“Phải đó, con dâu tôi khó sanh cũng tìm đến cô Thanh Hòa, một xu cũng không lấy nữa kìa.”

 

“Với lại cô Hòa còn nói con dâu tôi không yên về mẹ già của mình, kết quả là sau khi chúng tôi lo liệu ổn thỏa cho bà ấy, thế là không còn chuyện gì nữa.”

 

Tôi mỉm cười, sờ đôi tay thô kệch của cô hầu, nói tiếp: “Cô gái à, bao năm qua đã vất vả rồi.”

 

“Nếu như chưa từng gặp qua người thân đã mất, cho dù thông qua mắt âm dương thì cũng không có cách nào tìm được người đó đâu.”

 

Nghe thế cô hầu chợt khựng lại, đôi mắt khó tin nhìn tôi chằm chặp, sau đó lập tức cúi đầu.

 

Một bà lão bên cạnh tinh mắt nhìn ra và nói: “Ây! Đây không phải là cái Hoa nhà họ Trương đây sao?”

 

“Nó không có cha thật, lúc mẹ nó mang bầu thì cha nó đã biệt tăm rồi! Cho nên mới đem bán vào nhà họ Trương đấy!”

 

“Ôi trời, cô Thanh Hòa lợi hại quá!”

 

Đám đông được một phen gợn sóng.

 

Triệu Thù tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhìn tôi với đôi mắt căm phẫn: “Mọi người đừng có mà bị nó lừa!”

 

“Ban đầu cô ta còn dốc hết tâm tư để bò lên giường của người đàn ông của tôi đấy!”

 

Triệu Thù một chân đạp lên đùi của cô hầu: “Con kia, mày nói có phải không hả?!”

 

Cô hầu đau điếng khom lưng, có người bất bình nói: “Trời ơi, người hầu cũng là người, làm gì có chủ nhân nào không phân biệt đúng sai, muốn đánh là đánh, chửi là chửi như thế chứ.”

 

“Trông ốm yếu mong manh thế mà xuống tay ác thật, đúng là lòng dạ đen tối mà.”

 

Không biết ai đã nói vọng lại trong đám đông: “Thế là mọi người không biết rồi đúng không? Đây chính là cô gái nhất quyết muốn gả vào nhà họ Trương để làm cô dâu ma đấy.”

 

“Thì ra cũng là một đứa nhà nghèo, bây giờ đổi đời rồi, cũng vênh váo dữ ha.”

 

“Còn nói cô Thanh Hòa muốn bò lên giường của chồng cô, cười chết tôi, người bình thường ai mà muốn gả cho người chết cơ chứ?”

 

“Có thật không vậy? Thì ra là con nhỏ này hả? Nghe nói trong ngày minh hôn nó ôm cái xác vừa hôn vừa gặm, chả trách nói câu nào là nghe mùi câu đó hầy.”