Chương 4 - Bức Tranh Định Mệnh
“Em lừa được tôi, là vì tôi yêu em, là vì tôi còn tin vào lòng tốt của con người.”
“Nhưng đừng hòng ép được tôi. Tôi có thể bị đánh gãy lưng, nhưng tuyệt đối không cúi đầu.”
Tôi đứng dậy bước ra ngoài: “Kể từ giây phút này, dù phải đối mặt với chuyện gì, tôi cũng chấp nhận.”
Sắc mặt Từ Nhã tối sầm lại. Tôi là người bên nhánh phụ nhà họ Tống, nhưng thiên phú y thuật lại cực kỳ xuất sắc.
Nhà họ Lâm muốn giữ tôi lại, muốn tôi làm việc cho họ.
Từ Nhã tưởng có thể dùng tình cảm để ép buộc, không ngờ tôi không dễ bị dắt mũi như vậy.
Cô ấy tiếp cận tôi chỉ để hại tôi, con trai không phải con ruột, tim tôi đã chết, thì tôi còn sợ gì nữa?
Tôi bước ra khỏi phòng, thấy cảnh sát vừa đến. Tôi chủ động giơ tay ra.
Từ Nhã và Lâm Đống cùng đi theo sau.
Lâm Đống hạ giọng: “Tống Nghị, trước khi cảnh sát hỏi tôi lý do báo án, anh vẫn còn cơ hội quay đầu.”
Từ Nhã cũng nói: “Anh còn trẻ, còn có tương lai phía trước, đừng cố chấp thêm nữa.”
Tôi không hề dao động.
Sắc mặt Lâm Đống lạnh tanh, bắt đầu trình bày với cảnh sát việc tôi hành nghề trái phép, còn đưa ra cả video làm bằng chứng.
Tôi bị bắt và tạm thời bị giam giữ.
Cảnh sát bắt đầu tiến hành điều tra, lần lượt đến nhà những người từng được tôi chữa bệnh để xác minh.
Cùng lúc đó, nhà họ Lâm đã bắt đầu chuẩn bị ăn mừng.
Căn bệnh di truyền đeo bám nhà họ Lâm suốt hàng trăm năm, khiến họ luôn sống trong sợ hãi vì không có cách chữa trị.
Hôm nay, họ cuối cùng cũng phá vỡ được “lời nguyền” ấy, lập tức triệu tập toàn bộ người trong dòng họ về nhà để mở tiệc mừng lớn.
Tại đại viện nhà họ Lâm khung cảnh vô cùng náo nhiệt, người người vui vẻ.
Còn tôi, trong trại tạm giam, lặng lẽ chờ đợi.
Tối hôm đó, toàn bộ tộc nhân nhà họ Lâm không phân biệt lớn nhỏ, đều về đông đủ để ăn mừng.
Tiệc tối kết thúc, luật sư của tôi xuất hiện tại đồn cảnh sát.
Chỉ chưa đầy mười phút sau, tôi rời khỏi đồn.
Tôi lên xe, chạy thẳng về nhà họ Lâm Bữa tiệc lớn như vậy, tôi cũng nên đích thân “tặng quà chúc mừng” chứ?
Dù tiệc đã xong nhưng đại viện nhà họ Lâm vẫn còn rất náo nhiệt.
Thế nhưng khi tôi vừa bước xuống xe, không khí lập tức thay đổi.
Rõ ràng tôi đáng lẽ vẫn đang bị tạm giam, sao lại có mặt ở đây?
Tất cả người nhà họ Lâm đều nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu. Dù gì hôm nay tôi cũng là đề tài được bàn tán nhiều nhất trong bữa tiệc.
“Kìa, cái tên ngốc đó đến rồi.” — con trai mà tôi nuôi suốt bảy năm chỉ tay vào tôi nói.
Từ Nhã đập nhẹ vào đầu nó, sau đó bước tới chỗ tôi: “Nghĩ thông rồi à?”
Cô ấy mỉm cười với tôi: “Biết ngay anh không phải kiểu người cố chấp, chào mừng anh gia nhập vào đại gia đình họ Lâm.”
Tôi không nói gì.
Luật sư đứng cạnh tôi lấy từ trong cặp ra một tờ giấy, giơ tấm chứng chỉ hành nghề y của tôi lên trước mặt Từ Nhã.
Từ Nhã sững người, cô ta nhìn chằm chằm vào ngày cấp trên tấm chứng chỉ hành nghề của tôi.
— Mười ba năm trước!
Tôi đã lấy được bằng từ mười ba năm trước rồi.
Lâm Đống bước tới, thấy tấm bằng trong tay tôi thì sắc mặt lập tức thay đổi.
Hắn tưởng lần này có thể hủy hoại tôi, tống tôi vào tù. Nhưng hắn không ngờ — tôi lại có đủ điều kiện hành nghề hợp pháp.
Chỉ là, rất nhanh sau đó hắn lại lấy lại vẻ bình tĩnh như chưa có chuyện gì.
“Chúc mừng nhé.” — hắn cười, “Tôi biết ngay cậu là kẻ phản nghịch bẩm sinh, không chịu nghe theo gia huấn của nhà họ Tống.”
“Nhưng sau chuyện này, sợ rằng người nhà họ Tống sẽ tìm đến cậu. Cậu đến đây là để xin được che chở đúng không?”
“Quỳ xuống đi, tôi có thể cho cậu cơ hội làm việc cho nhà họ Lâm.”
Tiếng động cơ xe vang lên, cắt ngang lời hắn.
Từ xa, từng chiếc xe nối đuôi nhau lao đến như gió.
Người nhà họ Lâm đều quay đầu nhìn về phía đoàn xe. Khi nhìn rõ biển số chiếc đi đầu, nụ cười của Lâm Đống càng rạng rỡ hơn.
“Không ngờ người nhà họ Tống lại đến nhanh như vậy.”
Hắn quay sang tôi: “Không quỳ bây giờ thì lát nữa bị người nhà họ Tống đưa đi, kết cục thế nào chắc cậu rõ hơn tôi.”
Từ Nhã khẽ kéo tay tôi: “Mau quỳ xuống đi, nếu trễ là không kịp nữa đâu. Dù sao cũng từng là vợ chồng, em không muốn thấy anh bị người nhà họ Tống xử lý.”
Tôi vẫn đứng yên bất động.
Mười mấy giây sau, hàng chục chiếc xe đồng loạt dừng lại, cửa xe mở ra, mọi người bước xuống.
Lâm Đống nhìn như đang xem kịch, nhưng chỉ chốc lát sau sắc mặt hắn hoàn toàn thay đổi.
“Cung nghênh Thiếu gia nhà họ Tống hồi phủ!”
“Cung nghênh Thiếu gia nhà họ Tống hồi phủ!”