Chương 21 - Bức Thư Từ Địa Phủ
Con trai tôi thất lạc khi bảy tuổi, vẫn chưa thể tìm được.
Vợ tôi trầm cảm mấy chục năm, cuối cùng vẫn…”
Chưa nói dứt câu, hốc mắt ông đã đỏ bừng.
Tôi không hiểu sao, lại cảm thấy nét mặt ông có chút quen quen.
Nghĩ chắc chỉ là ảo giác, tôi không nói thêm.
Tôi nhập liệm cho người mất xong xuôi, lúc ra về, người đàn ông trung niên trả tôi gấp đôi thù lao.
Rồi mời tôi tham quan phòng của con trai ông.
Con trai thất lạc hơn hai chục năm, vậy mà căn phòng vẫn được giữ gìn sạch sẽ như mới.
Từ đó có thể thấy vợ chồng họ từng thương yêu con tới mức nào.
Trên bàn học vẫn đặt bộ sách giáo khoa lớp hai tiểu học.
Được bảo quản tốt, nhưng giấy đã ố vàng.
Trên bìa viết một cái tên bằng nét chữ đứng đắn, đẹp đẽ.
“Thẩm Vọng.”
Tôi nhìn hai chữ đó, vô cớ mà ngẩn người.
Người đàn ông trung niên đau thương, nhưng không giấu nổi một chút tự hào khi nói:
“Nó trước đây luôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn, thông minh nhất.”
Lúc rời biệt thự, người đàn ông tiễn tôi ra cổng.
Ông chân thành mà tha thiết nói:
“Nó có một vết bớt màu đen ở bên trái mặt, cạnh tai.
Nếu cô gặp ai như vậy, xin cô nhất định… hãy báo cho tôi, vô cùng cảm tạ.”
Tôi gật đầu rồi đi.
Ra đến sân trước, bỗng trước mắt tối sầm.
Trong đầu, không hiểu sao vang lên một giọng nói.
Của một cậu con trai, mang theo nụ cười.
Rõ ràng tôi chưa từng nghe, nhưng lại giống như… vốn nên nằm trong ký ức của tôi.
“Cha nuôi không thích chữ tôi viết đẹp.
Ông ta có con ruột, chữ con ruột xấu, ông ta chịu không nổi việc tôi viết đẹp hơn con ông.”
“Chữ của tôi xấu? Thật ra, vốn dĩ không phải thế đâu.”
Giọng nói ấy như đang ở ngay bên cạnh.
Tôi nghiêng đầu, bên cạnh chẳng có ai.
Gió mùa đông đột ngột thổi tới.
Tôi đang đứng bên đường chờ xe, một bé gái ôm theo một xấp giấy vẽ, chạy vụt qua bên cạnh tôi. Không rõ vấp phải thứ gì, con bé ngã nhào xuống đất.
Tôi nhanh chóng nghiêng người đỡ lấy nó, trong khoảnh khắc đó, một tờ giấy vẽ bị gió cuốn lên, nhẹ nhàng bay đến, dán vào người tôi.
Như thể ai đó âm thầm, lặng lẽ ôm tôi một cái thật khẽ.
Cô bé hấp tấp nói lời cảm ơn, vội vàng nhặt lấy những tờ giấy vẽ rơi đầy đất, rồi chạy đi.
Trong ký ức mơ hồ của tôi, dường như tôi cũng từng nhặt được một tờ giấy vẽ.
Có lẽ… cũng chẳng phải giấy vẽ.
Nó cách một tầng hư vô, cũng từng nhẹ nhàng ôm lấy tôi như thế.
Nó đã nói:
“Hy vọng Lâm Tịch, có thể bình an, suôn sẻ.”
(Hết)