Chương 3 - Bức Thư Đẫm Máu Từ Vợ Cũ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Lâm Thiến Thiến không bị thương gì, nhưng như mất hồn, chỉ rơi lệ không ngừng.

Tôi không chịu nổi nữa, gào vào mặt Tiết Tranh đang lăn lộn bò xuống theo sau:

“Nếu không phải vì người khác đều có nhiệm vụ, tôi đời nào bị điều đi theo anh?!”

“Tôi chịu đủ rồi! Dù có bị kỷ luật tôi cũng mặc kệ! Hai người tự mà lo lấy…”

Còn chưa nói dứt câu, tôi đã nhạy bén nhận ra đám đông xung quanh có gì đó không ổn, liền dùng chút sức lực cuối cùng kéo cả Lâm Thiến Thiến lẫn Tiết Tranh chạy khỏi đám người.

Quả nhiên, chúng tôi vừa rời khỏi, tiếng súng lập tức vang lên ở đúng nơi vừa đứng!

Lại bị lộ rồi!

Tôi chỉ hận không thể tát cho Lâm Thiến Thiến hai cái tát, nhưng cô ta dường như biết mình gây họa, bây giờ lại ngoan ngoãn không nói nửa lời.

Tôi lảo đảo kéo hai người chạy qua mấy con phố. Đến khi Lâm Thiến Thiến không còn chạy nổi nữa, cô ta thở hổn hển, tay chân như đeo đá, nghẹn ngào cầu xin:

“Tôi chạy không nổi nữa, Thẩm Xuyên, tôi không nên nói cô như vậy… làm ơn tha cho tôi…”

Tiết Tranh quay lại đỡ cô ta, hai người lệch nhịp, liền ngã sõng soài trên đất. Tôi muốn kéo họ dậy thì đã không kịp.

Tiếng súng rộ lên, tôi đành kéo cả hai người vào chỗ ẩn nấp tạm thời.

Đúng lúc tôi đạp tung cửa một căn nhà hoang định đưa Tiết Tranh trốn vào, Lâm Thiến Thiến lại đẩy mạnh một cái, lao vào trước!

Tiết Tranh không kịp đề phòng, loạng choạng một cái — trúng đạn ngay bắp chân.

Máu bắn tung tóe, anh đau đớn hét lên thảm thiết, tôi tức đến phát điên.

“Lâm Thiến Thiến! Khi nãy chúng ta đang trong điểm mù của đối phương! Cô luôn miệng nói yêu anh ta, lo cho anh ta, vậy sao đến lúc sinh tử lại đẩy anh ta vào tầm ngắm?!”

Lâm Thiến Thiến mím môi không nói, tôi cố gắng đỡ Tiết Tranh dậy nhưng anh là người trí thức, thể lực kém, lại trúng đạn, không thể đi nổi.

Bất đắc dĩ, tôi lục lọi xung quanh, tìm ra một hầm trú ẩn tạm thời dưới lòng đất, định đưa họ vào nghỉ chân.

Lúc này, Tiết Tranh mặt mày trắng bệch, nắm lấy vạt áo tôi:

“Đây là toàn bộ bản vẽ của tôi. Tôi không thể đi tiếp nữa, Thẩm Xuyên, xin giao lại tâm huyết cả đời tôi cho cô, cô phải đi ngay!”

Tim tôi thắt lại. Cân nhắc một hồi, tôi nghiêm túc gật đầu đồng ý.

Vừa định rời đi thì Lâm Thiến Thiến bật khóc:

“Tiết Tranh! Quả nhiên anh đã thay lòng đổi dạ! Một thứ quan trọng như vậy mà anh tùy tiện giao cho Thẩm Xuyên, anh tin cô ta đến thế sao?!”

Thấy cô ta lại định gây sự, tôi nghiến răng, giáng cho cô ta hai cái tát như trời giáng!

“Từ giờ trở đi, nếu cô dám lên tiếng thêm một câu, tôi sẽ giết cô ngay tại chỗ!”

Nói rồi vẫn chưa hả giận, nhưng biết tình hình gấp gáp, tôi chỉ có thể quay sang dặn Tiết Tranh phải ẩn nấp cẩn thận, sau đó thò đầu lên quan sát địch tình, trèo tường vượt mái, lặng lẽ rời đi.

Không còn vướng bận, tôi hành động cực kỳ linh hoạt.

Tôi nhanh chóng đến doanh trại gần nhất, ra lệnh tổ chức cứu viện ngay lập tức, rồi một mình lên đường hướng Bắc, bất chấp mưa gió hiểm nguy, đưa toàn bộ tin tức và bản vẽ đến nơi an toàn.

Làm xong tất cả những việc cần làm, cơ thể căng cứng của tôi cuối cùng cũng buông lỏng.

Vết thương nhiễm trùng nhanh chóng bốc sốt cao, tôi bị đưa vào bệnh viện trong đêm, hôn mê suốt ba ngày ba đêm mới lờ mờ tỉnh lại.

Vì đường xa gió bụi, vết thương nhiễm trùng nặng, lại trải qua mấy lần phẫu thuật lớn nhỏ, tôi mới tạm gọi là hồi phục.

Nhưng cũng vì thế mà trễ mất nửa tháng.

Trong khoảng thời gian ấy — từ tổ chức cho đến đơn vị, không một ai đến thăm tôi, dù chỉ một lần.

Trong lòng tôi dấy lên nghi hoặc.

Khi có thể rời giường, việc đầu tiên tôi làm là quay về doanh trại.

Vừa bước qua cổng, còn chưa kịp hô “báo cáo!”, tôi đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Lâm Thiến Thiến đang đứng ngay cổng doanh trại, cầm loa phóng thanh, gương mặt đầy thảm thiết, gào ầm lên giữa đám đông.

“Các người nói sẽ xử lý Thẩm Xuyên, nghiêm khắc thông báo phê bình cô ta vì trong nhiệm vụ đã quyến rũ chồng tôi. Tôi đợi lâu như vậy rồi — kết quả đâu?!”

“Không khai trừ Thẩm Xuyên, tôi sẽ treo cổ ngay trước cổng doanh trại của các người! Gọi lãnh đạo ra gặp tôi!”

Cấp trên nghe tin vội vàng chạy ra, vừa hay ánh mắt ông ta chạm vào tôi đang đứng phía sau Lâm Thiến Thiến.

Hai người đều sững sờ — không ai mở miệng trước.

Lâm Thiến Thiến nhận ra bầu không khí khác lạ, quay phắt đầu lại, lập tức túm lấy tóc tôi, hét lớn:

“Chính cô ta! Là tôi tố cáo cô ta! Trong nhiệm vụ cố tình trèo lên giường quyến rũ chồng tôi!”

Tôi vừa mới khỏi bệnh, người yếu rã rời, nhưng vẫn đủ sức tát cô ta một cái trời giáng.

“Câm miệng lại cho tôi! Chính cô hết lần này đến lần khác phá rối, khiến nhiệm vụ rối tung rối mù!

Lâm Thiến Thiến, tôi sẽ kiện cô ra tòa án quân sự!”

Nhưng Lâm Thiến Thiến chẳng coi lời tôi ra gì, ngồi phịch xuống đất, vỗ đùi khóc rống lên, tiếng khóc thảm thiết kéo theo một đám người hiếu kỳ tụ lại xem.

Nghe những lời bàn tán xì xào của dân chúng, sắc mặt của lãnh đạo đen như đáy nồi, quay sang trừng mắt quát tôi:

“Yêu cầu của Lâm Thiến Thiến là cô xin lỗi! Thẩm Xuyên, mau xin lỗi cô ta, để cô ta rời đi ngay!”

Tôi chết lặng tại chỗ.

“Nhưng… cô ta vu khống tôi…”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)