Chương 8 - Bức Thư Chưa Viết Xong

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Giang Chính Sơ đang trong thời kỳ sung mãn, tinh lực dồi dào.

Làm việc có thể không nghỉ ngày nào.

Thế nên đến lúc tôi được nghỉ phép, đã là bảy ngày sau.

Tôi đi khám tâm lý.

Sau khi tìm hiểu kỹ về tình trạng của tôi, bác sĩ đưa ra lời khuyên:

“Muốn chữa khỏi hoàn toàn, trước tiên phải tìm ra nguyên nhân. Em có thể kể về quá khứ của mình không?”

“Em… không… nhớ… rõ… nữa.”

Chỉ nhớ rằng, ký ức đó không hề tốt đẹp.

Bác sĩ gật đầu: “Vậy… thử thôi miên nhé?”

“Được ạ.”

Tôi nằm trên giường, nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng đồng hồ tích tắc, dần chìm vào bóng tối.

Mấy lần đầu chẳng có tác dụng gì, về sau khi tinh thần dần thả lỏng.

Tiếng nước nhỏ từ ống dẫn dần trở nên rõ ràng.

Tôi như đang cuộn tròn trên nền gạch lạnh lẽo.

Mở mắt ra, một luồng ánh sáng yếu ớt rọi vào phòng.

Quạt trần quay lạch cạch.

Tôi… bị nhốt ở đâu đó.

“Muốn ra ngoài không?”

Bên cạnh vang lên tiếng một cậu bé.

Tôi quay sang nhìn, dù thấy rõ mặt mũi, nhưng lại chẳng nhớ nổi khuôn mặt đó.

Cậu ấy ngồi xổm trước mặt tôi, hỏi lại: “Muốn ra không?”

Tôi gật đầu: “Muốn.”

“Được. Lát nữa anh chạy, em đừng mách. Chờ anh ra rồi, anh sẽ gọi người tới cứu em.”

“Ừ, em không mách.”

Tôi bịt miệng, rúc vào góc tường, nhìn cậu ấy len lỏi qua đống đồ đạc hỗn loạn, bò đến dưới cửa sổ.

Cánh quạt vẫn không ngừng xoay, cắt ngang từng vệt sáng.

Cậu ấy nắm sợi dây, cơ thể gầy gò bám lên trèo.

Khung cửa nhỏ hé mở kia, là tia hy vọng duy nhất của chúng tôi.

Bỗng từ xa vang lên tiếng cười thô bỉ của mấy gã đàn ông.

Tôi run lên bần bật, choàng tỉnh khỏi cơn mơ.

Quá trình thôi miên bị cắt đứt.

Bác sĩ nhìn con lắc trên bàn, mới qua mười phút.

“Em nhớ ra gì không?”

Tôi mồ hôi đầm đìa, ngồi dậy, lắc đầu.

Có nhớ ra một chút.

Nhưng linh cảm mách bảo tôi, thứ thực sự khiến tôi trở thành như bây giờ — là những gì xảy ra sau đó.

11

Sau khi từ bệnh viện trở về, tôi thỉnh thoảng lại gặp ác mộng.

Không thường xuyên, nhưng mỗi lần như vậy đều bị cắt ngang bởi tiếng người đẩy cửa bước vào.

Đêm nay, tôi bật khóc tỉnh dậy từ trong mơ.

Giang Chính Sơ lập tức bật đèn bàn, ôm lấy tôi: “Miên Miên, lại gặp ác mộng à?”

Sắc mặt tôi trắng bệch, toàn thân run rẩy không ngừng.

“Cứu em… nhiều máu quá—”

Vừa nghe đến đó, mặt Giang Chính Sơ cũng tái đi: “Em nhớ ra gì rồi?”

Đầu tôi đau như muốn nứt ra, cuộn tròn lại, nắm chặt vạt áo ngủ của anh: “Không… đừng… lo…”

Giang Chính Sơ lặng lẽ rút khăn giấy, lau mồ hôi lạnh trên trán tôi, tiếng tim anh đập ổn định giúp tôi cảm thấy bình tĩnh hơn.

Tôi buồn ngủ rũ rượi, chẳng bao lâu lại tựa vào người anh ngủ thiếp đi.

Nơi tôi không nhìn thấy, sắc mặt Giang Chính Sơ từng chút, từng chút một, trầm xuống.

Hôm sau, hiếm hoi thay, anh không đi làm.

Đến gần giờ hẹn với bác sĩ tâm lý, tôi thay đồ chỉnh tề, xách túi chuẩn bị ra cửa, liền bị anh chặn lại.

“Em định đi đâu?”

Tôi nghĩ một chút, đáp: “Ra… ngoài… chơi.”

Anh bật cười: “Dắt anh theo.”

Tôi có hơi lo lắng, chẳng lẽ Giang Chính Sơ là kiểu đàn ông sợ vợ?

Bám người quá cũng không hay, chẳng lẽ tôi đi đâu cũng phải mang anh theo?

Giang Chính Sơ như đọc được suy nghĩ trong đầu tôi: “Đúng, anh là sợ vợ. Em đi đâu, anh theo đó.”

Thế thì tôi khỏi đi luôn.

Hai chúng tôi ngồi trong phòng khách, mắt trừng mắt, cho đến khi giờ hẹn với bác sĩ trôi qua anh mới chịu đứng dậy đi làm.

Tôi khoác áo ngoài, ra đường bắt xe, vì bác sĩ từng nói nếu không hẹn được buổi sáng thì có thể đến vào lúc ba giờ chiều.

Khung giờ đó bệnh viện khá vắng.

Phòng khám tâm lý lại càng ít người.

Tôi vừa rẽ qua khúc cua, đã thấy trong phòng bác sĩ có một người đang ngồi.

Dáng người phản chiếu qua lớp kính mờ.

“… Tôi là người nhà của Giang Miên Miên, tôi muốn dừng quá trình điều trị.”

Tay tôi dừng giữa không trung.

Tôi nhận ra giọng Giang Chính Sơ.

Sao anh lại ở đây?

“Giang Tổng, chuyện này phải do chính cô ấy quyết định.”

“Không cần thiết. Cô ấy sẽ không đến nữa.”

Giang Chính Sơ cứng rắn nói, rồi đứng dậy mở cửa — đối diện ngay với tôi đang đứng bên ngoài.

Trong đôi mắt vốn bình tĩnh của anh thoáng lên chút bối rối: “Miên Miên—”

Tôi né bàn tay anh định nắm lấy, lùi vài bước rồi quay đầu bỏ đi.

Giang Chính Sơ đuổi kịp chỉ trong vài bước, kéo lấy cổ tay tôi: “Xin lỗi, anh không cố ý.”

Không cố ý gì?

Không cố ý để tôi nghe thấy?

Tôi từ chối nhìn anh, suốt đoạn đường ngồi xe cũng không nói lấy một lời.

Có vẻ anh biết mình sai, chẳng dám mở miệng, chỉ lén nhìn tôi bằng khóe mắt.

Ngoài cửa sổ, người qua lại nhộn nhịp.

Tôi rút điện thoại, gõ vài chữ: “Anh không nên xâm phạm quyền riêng tư của em, cũng không được thay em quyết định.”

Đinh đoong, điện thoại anh vang lên.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)