Chương 2 - Bức Thư Chưa Viết Xong
Khách hẹn ở sân golf.
Tôi không biết chơi, chỉ có thể ngồi phía sau đưa nước cho Giang Chính Sơ.
Bỗng một mùi nước hoa thoảng qua bên cạnh.
“Em là Miên Miên đúng không? Chị là thư ký của anh em, tên là Tiêu Danh Du. Lần đầu gặp mặt, làm quen chút, sau này sẽ thân thiết thôi.”
Cô ta mặc chiếc váy đen cổ chữ V khoét sâu, tóc dài đen nhánh vén sau tai, gài một chiếc kẹp tóc ngọc trai màu bạc, ánh mắt kiêu kỳ.
Tôi cau mày, không thích cách nói chuyện của cô ta.
Nhanh quá, tôi không theo kịp.
Còn chưa tiêu hóa hết câu giới thiệu, Tiêu Danh Du đã nói tiếp.
“Anh em thích gì?”
“Bình thường có dẫn cô nào về nhà không?”
Thấy tôi ngơ ngác, cô ta hạ giọng hỏi: “Anh ấy mặc quần lót tam giác hay boxer?”
Tôi chậm rãi sắp xếp lại các câu hỏi của cô ta.
Thích gì?
“Anh ấy thích cưỡi ngựa.”
Giang Chính Sơ khi cưỡi ngựa trông rất oai phong, lưng thẳng, hông và mông tạo thành một đường cong liền mạch đầy gợi cảm.
Tôi cũng rất thích nhìn.
Có dẫn phụ nữ về nhà không?
Tôi nói: “Không có dẫn ai về cả.”
Tiêu Danh Du nhìn tôi từng câu từng chữ nhả ra chậm rì, ánh mắt trở nên kỳ lạ, như đang nhìn kẻ ngốc.
Nhưng tôi không phải trời sinh đã vậy, chỉ là lúc nhỏ bị sang chấn tâm lý, từ đó nói chuyện chậm hơn người bình thường.
Giang Chính Sơ đánh vào một lỗ, rồi quay người đi về phía tôi.
Câu hỏi thứ ba của Tiêu Danh Du thì quá đà.
Tôi nhìn anh ấy, cau mày, trầm ngâm lặp lại: “Boxer hay tam giác?”
Khi Giang Chính Sơ bước đến, câu hỏi đã ra khỏi miệng.
Thế là Tiêu Danh Du chết sững, Giang Chính Sơ chết sững, tôi cũng từ từ chết sững.
Bầu không khí rơi vào im lặng kỳ quái.
Giang Chính Sơ nheo mắt lại, giọng lạnh tanh: “Miên Miên, cô ta hỏi em đấy à?”
Tiêu Danh Du lập tức đứng dậy, khuôn mặt lộ vẻ vô tội đáng thương: “Giang Tổng, em có nói gì đâu mà.”
Tôi cầm chai nước, đối mặt với ánh mắt của Giang Chính Sơ.
“Miên Miên, boxer hay tam giác?” Anh chậm rãi cúi người, sát gần tôi hơn, giọng dịu xuống đôi chút.
“Ơ…” Tôi nghẹn lời, ánh mắt lạc dần xuống phần thân dưới của anh, vành tai dần đỏ lên.
Sắc mặt Giang Chính Sơ trầm xuống, chân tướng đã rõ.
Tiêu Danh Du thấy tình hình không ổn, vội vàng nói: “Giang Tổng, em còn việc chưa làm xong, em đi trước.”
Kẻ gây họa chạy mất, để lại tôi – người vô tội nhưng xui tận mạng – bị liên lụy.
Hai tai tôi đỏ như chín cả lên.
Trong bầu không khí im lặng nặng nề, cằm tôi đột ngột bị người ta nâng lên, chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Giang Chính Sơ.
Giọng anh bình thản đến mức đáng sợ.
“Anh mặc boxer. Vậy nên, ánh mắt của em, thu lại đi.”
3
Trời không nóng, nhưng chỉ một câu nói của Giang Chính Sơ cũng đủ khiến tôi bốc hỏa suốt nửa tiếng, mãi không hạ nhiệt.
Đến cả đối tác làm ăn của anh cũng nhìn ra điều đó.
“Cô Giang thấy nóng sao? Cô đổ nhiều mồ hôi quá.”
Tôi ngồi thẳng lưng trên ghế, lắc đầu: “Không… không nóng…”
Hình như Giang Chính Sơ bắt đầu chán ghét tôi rồi.
Vì từ sau khi nói câu đó, anh chỉ ngồi bắt chéo chân bên cạnh, nhàn nhã uống trà.
Vừa trò chuyện với khách vừa thỉnh thoảng liếc nhìn tôi, rồi lại điềm nhiên quay sang cười nói như chưa có gì.
Tôi đành cúi đầu nghịch điện thoại.
Thật ra tốc độ phản ứng của tôi chậm, chơi game cũng không nổi.
Chỉ có thể lướt Zhihu.
“Cao nhân ơi, xin hỏi làm bài toán này như thế nào ạ?”
Có người nhắn hỏi tôi cách giải một đề toán Olympic.
Tôi nhìn lướt qua đề, vài phút sau thì bắt đầu gõ đáp án lên màn hình.
May là khi làm toán, đầu óc tôi nhanh hơn bình thường một chút.
Đây là cách duy nhất giúp tôi cảm nhận được thế giới “bình thường”.
“Miên Miên, đi thôi.”
Giọng của Giang Chính Sơ vang lên từ phía trên đầu.
Tôi chậm rãi ngẩng lên, phát hiện anh vừa vặn nhìn thấy màn hình điện thoại của tôi.
Chỉ trong tích tắc, anh thu mắt lại, đưa tay về phía tôi.
Tôi lề mề, chậm rãi đặt tay vào lòng bàn tay của Giang Chính Sơ.
Mấy ông chủ có mặt đều nhìn nhau, hình như cũng nhận ra tôi có gì đó “không bình thường”.
Chỉ là vì có anh ở đó, không ai dám nói thẳng.
Giang Chính Sơ nắm chặt tay tôi: “Đặt một phòng rồi, để anh đưa em về nghỉ ngơi trước.”
Ồ, anh còn phải đi đâu đó, không định dẫn tôi theo.
Tôi khẽ rút tay về.
Giang Chính Sơ lập tức nhận ra cảm xúc của tôi.
Anh có hơi bất lực: “Nơi đó không phù hợp với em.”
Thấy tôi vẫn không thả lỏng, anh khẽ bật cười: “Miên Miên, nghe lời.”
Thì ra, những lúc tôi không đi cùng, anh lại sống “về đêm” phong phú đến vậy.
Anh đưa tôi về phòng.
Sau khi anh rời đi, tôi cầm muỗng, thở dài.
Tâm trạng bức bối, tôi mở điện thoại.
Cuối tuần ai cũng hoạt động sôi nổi, tôi vừa online đã có người nhận ra.
“Hôm nay tụi mình lại học cách tán trai với chị em đại sư nào.”
“Cảm ơn Miên Miên, mấy chiêu của em rất hiệu quả.”
Tôi tất nhiên biết là hiệu quả rồi, chỉ cần là người có tốc độ phản ứng bình thường thì dùng chiêu nào cũng linh nghiệm.
Tiếc là tôi quá chậm, có đuổi cũng không kịp.
Hay là tặng anh một món quà, cũng có thể giúp tăng độ thân mật.
Tôi viết vào phần bình luận:
“Cho hỏi… quần tam giác với quần boxer khác nhau ở điểm nào?”
Bình luận nổ tung ngay lập tức.
“Oa! Miên Miên dũng cảm quá! Đánh tới home run rồi à?”
“Hehehe, Miên Miên bá đạo ghê!”
Lần đầu tiên tôi gặp cảnh náo nhiệt đến thế, chỉ trong ba phút, đã có hàng trăm bình luận đổ về.
Có cả đám người hóng chuyện chẳng biết đầu đuôi cũng ùa vào góp vui.
Rôm rả như chợ vỡ.