Chương 12 - Bức Thư Chưa Viết Xong
15
Nhờ cảnh sát kịp thời ngăn chặn, đám bắt cóc không ai nguy hiểm đến tính mạng.
Giang Chính Sơ chỉ bị cảnh cáo miệng rồi được thả ra.
Khi hai chúng tôi bước ra khỏi đồn cảnh sát, trời đã ngả hoàng hôn.
Tôi vừa từ cửa hàng tiện lợi trở về, trong tay cầm bông tăm và băng cá nhân.
Giang Chính Sơ vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh nhạt, hàng mày ép thấp, ngồi ngoài ghế dài, chân bắt chéo.
Ánh chiều rơi sau lưng, kéo dài cái bóng của anh trên nền đất.
Tôi đi đến trước mặt anh, rút tăm bông tẩm dung dịch i-ốt ra: “Khử trùng.”
Giang Chính Sơ ngẩng mắt, mím môi, ngoan ngoãn cúi người lại, để vết thương tựa lên cây tăm bông trong tay tôi.
Bàn tay anh lại ôm lấy eo tôi, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Lần sau không được đánh nhau nữa.”
Tôi nhỏ giọng dặn.
“Ừm…” — Giang Chính Sơ đáp được nửa câu thì đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt lộ ra tia kinh ngạc lẫn vui mừng — “Miên Miên, em…”
“Em sao?”
Anh kéo tôi lại gần, bàn tay khẽ chạm lên mặt tôi: “Em nói chuyện… bình thường rồi?”
Tôi nhìn vết bầm xanh trên trán anh, khẽ lẩm bẩm: “Em nhớ hết rồi. Anh đã cứu em hai lần, chẳng còn gì để sợ nữa.”
Ngón tay anh siết nhẹ lấy tay tôi, ánh mắt thoáng hiện chút giằng co: “Xin lỗi, Miên Miên… nếu khi đó anh nhanh hơn một chút—”
“Đã nhanh lắm rồi, thật đấy.”
Gió chiều thổi dịu dàng, mơn man mái tóc tôi.
Giang Chính Sơ cứ thế nhìn tôi, miệng khẽ cong lên, nụ cười cứ lan mãi.
Tôi bị anh nhìn đến mức tim đập loạn, đành phải lảng sang chuyện khác: “Nhiều năm như vậy, anh tốt với em là vì thấy áy náy… hay là vì thích em?”
Giang Chính Sơ không chớp mắt: “Vì thích.”
“Ồ.”
“Ồ?”
Tôi băng xong vết thương, chống tay định lùi ra xa một chút.
“Anh thích em, nên mới để em viết thư tình cho anh suốt ba năm?”
Biểu cảm Giang Chính Sơ thoáng trống rỗng.
Tôi tiếp tục: “Anh thích em, nên mới đăng ký một tài khoản giả để lừa tình cảm của em?”
“Miên Miên, anh—”
Ngọn lửa trong lòng tôi lách tách vang lên, một thứ cảm xúc tên là “niềm vui khi cãi nhau” nổ tung trong ngực.
Đúng rồi, cứ như vậy!
Để xem người đã nhẫn nhịn ba năm kia có chịu nổi không.
Giang Chính Sơ, người chưa từng thua trong lời nói, giờ lại nghẹn họng như một kẻ ngốc: “Miên Miên, em phạt anh đi. Anh nhận sai. Em muốn phạt thế nào cũng được.”
Mắt tôi sáng lên: “Thật hả, cái gì cũng được?”
“Cái gì cũng được.”
Tôi khẽ hôn lên má anh một cái: “Vậy mình về nhà đi!”
Tài xế đã đỗ xe sẵn ở đầu đường.
Tôi vừa mở cửa xe thì chợt nhận ra có gì đó lạ: “Ơ… sao tấm chắn—”
Giang Chính Sơ bất ngờ ôm tôi từ phía sau, nhét tôi vào trong, rồi theo vào, đóng cửa, kéo phăng cà vạt.
“Bắt đầu thôi.”
“Hả?”
Anh cúi người hôn tôi: “Không phải nói phạt tùy em sao? Anh ở đây, tùy em đấy.”
“Em không có ý đó, anh hiểu lầm rồi—”
Anh không cho tôi cơ hội phân trần, nuốt trọn mọi lời trong nụ hôn ấy.
Khoảnh khắc đó, tôi mới hiểu thế nào là “lấy lui làm tiến”.
Mối tình thầm lặng của anh chàng lập trình viên kết thúc vào một buổi sáng nọ.
Tôi và Giang Chính Sơ bước xuống từ cùng một chiếc xe.
Không biết anh bị gì, mà ngay trước cổng công ty, lại cúi đầu hôn tôi một cái.
“Cạch.”
Chiếc bút trong tay cô lễ tân rơi xuống đất.
Có lẽ sợ cô ấy vẫn chưa rõ quan hệ của chúng tôi, Giang Chính Sơ còn gõ lên bàn lễ tân, mỉm cười: “Trùng hợp ghê, cô cũng đi làm sớm à? Giới thiệu nhé — đây là con gái của mẹ kế tôi, cũng là bà chủ tương lai của công ty. Ngại quá, để cô phải chứng kiến cảnh chúng tôi tình tứ thế này.”
Vì câu nói đó, tôi trốn trong văn phòng anh cả buổi sáng, tránh khỏi đám đồng nghiệp nhiều chuyện.
Buổi trưa, sau khi bận rộn xong, Giang Chính Sơ đột ngột kéo tôi ra ngoài, mở cửa, rồi hướng về mọi người tuyên bố: “Hôm nay tan làm sớm, cho mọi người nghỉ nửa ngày.”
Tiếng reo hò suýt nữa làm sập trần nhà.
“Gì vậy trời, có ngày gì đặc biệt hả?”
“Ngày đặc biệt của tôi và bà chủ các người.”
Tối hôm ấy, Giang Chính Sơ đặt chỗ tại một nhà hàng trên tầng 22.
Từ thang máy nhìn ra, cả thành phố thu nhỏ dưới chân.
Nhà hàng trống trải, chỉ có một bó hoa hồng khổng lồ đặt giữa phòng.
Giang Chính Sơ nói: “Miên Miên, tối qua anh mơ thấy ba anh.”
“Hả?”
“Ông bảo anh phải tìm cho em một người tốt, người chồng phải dịu dàng, biết quan tâm, và không để em chịu thiệt. Nếu không, ông chết cũng không yên.”
Tôi chớp mắt, nghe mà chẳng hiểu mô tê gì.
Anh lấy từ trong bó hoa ra một chiếc nhẫn: “Suy nghĩ kỹ rồi, anh thấy mình khá phù hợp.”
“Giang Miên Miên, em có đồng ý lấy anh không?”
Tôi nhìn anh, rồi bật cười, đưa tay ra: “Em đồng ý.”
Tối hôm đó, khi cầu hôn thành công, tôi cũng mơ thấy cha dượng.
Trong mơ, ông giận dữ cầm gậy rượt Giang Chính Sơ chạy khắp nhà: “Thằng nhóc khốn kiếp, mày dám nhắm vào con bé hả! Mày— mày chết với tao!”
Giang Chính Sơ không phản kháng, chịu đòn trầm mặc: “Dù sao con cũng đã tán rồi, ba cứ đánh thêm vài gậy cho hả giận. Nhưng nhẹ tay thôi, sáng mai con còn phải đưa Miên Miên đến lễ tốt nghiệp.”
Mẹ tôi ở bên cạnh cười rạng rỡ: “Ông Giang à, con cái vui vẻ là được rồi, ông đừng giận nữa.”
Cả nhà quây quần ăn một bữa cơm ấm áp.
Trước khi đi, mẹ xoa đầu tôi: “Sau này nếu mẹ và ba con không còn, con và anh ấy phải sống thật tốt. Yên tâm, mẹ đồng ý chuyện hôn sự này rồi.”
Tôi hình như đã khóc.
Sáng sớm bị chuông báo thức gọi dậy, mắt vẫn còn sưng.
Tôi cố gắng gạt đi giấc mơ kỳ lạ đó.
Giang Chính Sơ đã thay đồ xong: “Miên Miên, hôm nay lễ tốt nghiệp, quần áo anh để sẵn bên ngoài rồi, mình đi thôi.”
Sáng tháng Sáu, nắng trong trẻo, gió nhẹ mơn man.
Tôi mặc váy tốt nghiệp, vui vẻ kéo tay Giang Chính Sơ lên xe.
Khi anh cúi người ngồi vào ghế, chợt cau mày.
Tôi hỏi: “Sao thế?”
Anh ngồi ngay ngắn, thản nhiên đáp: “Không sao, tối qua bị người ta đánh thôi.”
(Toàn văn hoàn)