Chương 8 - Bức Thư Chưa Gửi
Sau đó, tôi và Trần Mặc làm thủ tục kết hôn trong nước.
Theo kế hoạch ban đầu, chúng tôi tổ chức một lễ cưới du lịch ở nước ngoài.
Không có bất kỳ ai từ nhà họ Lâm tham dự.
Chỉ có vài người bạn và bố mẹ chồng chứng kiến, chúng tôi trao nhau nhẫn cưới.
Khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy trọn vẹn chưa từng có.
9
Năm thứ hai sau khi kết hôn, tôi sinh một bé gái đáng yêu.
Ôm lấy cơ thể nhỏ bé mềm mại của con, trong lòng tôi dâng lên một cảm giác vừa ấm áp vừa tràn đầy – một thứ tình yêu và trách nhiệm khó tả.
Tôi thầm nhủ: sẽ cho con tất cả tình thương vô điều kiện mà tôi chưa từng có, để con lớn lên trong vòng tay đầy ắp yêu thương.
Bố mẹ chồng vừa hay tin tôi sinh, lập tức thu xếp hành lý, mua vé bay sang nước ngoài ngay trong ngày.
Mẹ chồng cùng tôi chăm sóc bé, nhưng bà chưa bao giờ can thiệp hay bắt buộc, luôn tôn trọng cách nuôi dạy của tôi, chỉ lặng lẽ đưa tay giúp đỡ đúng lúc tôi cần.
Bố chồng tuy không thạo việc chăm trẻ, nhưng lại vui vẻ lo trọn gói chuyện bếp núc, dọn dẹp, đi chợ, mua sắm.
Lần đầu tiên trong đời, tôi mới thực sự cảm nhận được một mái nhà tràn đầy tình thương từ bậc trưởng bối có thể mang lại cảm giác an tâm và ấm áp đến thế nào.
Bố mẹ ruột tôi không biết từ đâu nghe tin tôi sinh con, bắt đầu liên tục liên lạc.
Trong điện thoại, giọng mẹ ân cần một cách khác thường:
“Sở Nhiên à, con ở nước ngoài một mình chăm con, vất vả lắm. Hay là… bố mẹ sang giúp con nhé? Tiện thể cũng được gặp cháu ngoại luôn…”
Bà chưa nói hết câu, tôi đã hiểu rõ ẩn ý phía sau.
Tôi biết, hôn nhân của Lâm Thanh Thanh và Trần Vĩ đã rối tung, hai người ba ngày cãi nhỏ, năm ngày cãi lớn, khiến cả nhà gà bay chó sủa.
Đứa “bé cưng” từng được họ nâng niu, giờ chỉ khiến họ kiệt sức. Có lẽ họ muốn mượn cớ sang trông cháu, nhưng thực ra là để dưỡng già, và… trốn tránh.
“Không cần đâu, mẹ.” – giọng tôi bình thản, không gợn sóng.
“Mẹ chồng con vốn là giáo sư đại học, chắc chắn sẽ dạy cháu rất tốt. Bố chồng con cũng chu đáo, chuyện trong ngoài đều lo được. Có họ giúp, là đủ rồi.”
“Con thực sự không cần bố mẹ phải sang.” – tôi nói dứt khoát, giọng điệu xa cách.
Đầu dây bên kia chìm vào im lặng. Tôi tưởng tượng ra được vẻ mặt của bà lúc ấy – có lẽ thất vọng, có lẽ khó xử.
Nhưng tôi biết rất rõ: trong cuộc đời sắp tới của mình, tôi không cần họ xen vào nữa.
Con gái tôi cũng không cần những người ông bà ngoại và dì út như thế.
Thế giới của con bé phải tinh khôi, trong sáng, đầy ắp tình yêu thương – đúng như tôi từng mơ ước.
Còn bố mẹ tôi… đã hai mươi năm không vun vén được chút tình cảm nào, thì về sau cũng chỉ thế thôi.
Tương lai, ngoài khoản tiền dưỡng lão bắt buộc theo luật, tôi sẽ không có bất cứ liên hệ nào với họ nữa.
Tắt máy, tôi quay trở lại phòng khách ấm áp.
Con gái đang cười khanh khách trong vòng tay ông nội, đôi bàn tay nhỏ xíu vẫy đòi chơi cùng.
Mẹ chồng đưa cho tôi ly sữa nóng:
“Mệt rồi phải không? Nghỉ một chút đi.”
Tôi mỉm cười, đón lấy ly sữa, nhấp một ngụm, cảm giác ấm áp lan tỏa trong dạ dày.
Ngoài cửa sổ, nắng vàng trải khắp nơi.
(“Toàn văn hoàn.”)