
Bức Họa Tình Yêu
Ta là h,ọa yêu do Lâm Chiêu vương dùng tâm đầu h ,uyết dưỡng thành.
Từng có thuở, người si mê ta đến tận c ,ốt t,ủy.
Thế nhưng, vào đêm Bạch Nguyệt Quang trở về phủ, chính tay người đã I ,ột nửa m ,ặt ta, chỉ để cứu lấy dung nhan đã h ,ủy h ,oại của nàng ta.
Ta khóc mà hỏi: “Vì sao?”
Người chỉ đáp:
“Tô Tô, đây là món nợ ngươi phải trả cho nàng.”
Người làm ngơ lời van xin của ta, đ ,ánh g ,ãy đôi tay này, s,ống sờ sờ c ,ắt đi kh,uôn d,iện của ta.
“Ngươi là h,ọa yêu, mất mặt rồi cũng có thể vẽ lại. Về sau, bổn vương sẽ tự tay vẽ cho ngươi một dung nhan đẹp hơn.”
Kẻ từng yêu ta nhất ấy, sợ tiếng ta g ,ào th ,ét quấy nhiễu đến Cơ Tố Dao, liền đích thân rót cho ta một bát thuốc c ,âm.
Ta h ,ủy dung, c ,âm lặng, thống khổ muốn ch,et cũng chẳng thể ch,et được.
Mà Cơ Tố Dao, dung nhan được phục hồi, ném một chiếc gương đồng trước mặt ta, cười ngạo nghễ:
“Ngươi tưởng Triệu Nguyên Dận thật sự yêu ngươi ư? Ngươi chẳng qua chỉ là thế thân của ta.”
Trong gương, nửa khuôn mặt còn lại của ta, giống nàng ta như đúc.
Bức họa nhuốm tâm h,uyết kia, vốn từ đầu đến cuối, người vẽ cũng là nàng ta.
Ta bật cười thê lương, nhìn th ,ân th ,ể mình tan biến như khói bụi.
Họa yêu sinh từ tâm niệm, nàng ta một lời vạch trần, chính là đoạn tuyệt ý niệm tồn tại của ta.
Còn bảy ngày, ta sẽ hoàn toàn tiêu tán.
Triệu Nguyên Dận, dù thượng cùng bích lạc, hạ đến hoàng tuyền, kiếp này kiếp khác, ta cũng nguyện không gặp lại người.
Bình luận