Chương 6 - Bữa Tiệc Đẫm Nước Mắt
Việc chuẩn bị niêm yết công ty đã bước vào giai đoạn nước rút.
Tôi bận tối mắt tối mũi, không còn thời gian để nghĩ đến những chuyện không vui.
Cuộc sống của tôi, dần dần trở lại quỹ đạo.
Nhưng rõ ràng, Chu Minh Huyền không định buông tha cho tôi.
Ban đầu là dùng số điện thoại lạ để gọi điện, nhắn tin.
Khóc lóc, ăn năn, thề thốt rằng anh ta đã biết lỗi, van xin tôi cho thêm một cơ hội.
Tôi không hề đáp lại. Số nào gọi đến — chặn số đó.
Sau khi tấn công bằng điện thoại thất bại, anh ta liền tới chặn tôi trước cổng công ty.
Lúc tôi đi làm, anh ta đứng đợi ở cửa.
Tôi tan ca, anh ta lái xe bám theo phía sau.
Chu Minh Huyền giờ đây tiều tụy thấy rõ, không còn chút dáng vẻ phong độ của ngày xưa.
Hôm đó tôi tan ca, vừa ra khỏi bãi đỗ xe, anh ta đã lao tới, đập mạnh vào cửa kính xe tôi.
“Chi Hạ! Em xuống xe đi! Chúng ta nói chuyện một chút!”
“Em không thể đối xử với anh như vậy được! Năm năm tình cảm của chúng ta, em nói bỏ là bỏ sao?!”
Tôi lạnh lùng đạp ga, dứt khoát rời đi.
Bảo vệ công ty đã vài lần đuổi anh ta, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì.
Anh ta như một miếng cao dán chó — bám riết không chịu rời.
Tôi buộc phải cầu cứu chú Vương.
Chú đã cử người đến cảnh cáo Chu Minh Huyền, anh ta mới chịu yên ổn được mấy ngày.
Nhưng chẳng bao lâu sau, anh ta lại đổi sang chiêu khác.
Tạo tài khoản ẩn danh trên đủ loại nền tảng mạng xã hội, đăng bài nặc danh.
Trong những bài viết đó, anh ta tự biến mình thành người đàn ông si tình bị bỏ rơi, là nạn nhân đáng thương bị phản bội.
Tuy không gây được tiếng vang lớn, nhưng vẫn khiến tôi phiền lòng.
Đội ngũ luật sư của tôi đã xử lý toàn bộ những bài viết bịa đặt đó, đồng thời gửi thư cảnh cáo đến anh ta.
Nếu còn tiếp tục vu khống bôi nhọ, chúng tôi sẽ khởi kiện bằng biện pháp pháp lý.
Có lẽ vì sợ thật sự dính đến kiện tụng, anh ta mới chịu dừng lại.
Tôi tưởng chuyện giữa tôi và anh ta cuối cùng cũng có thể khép lại.
Cho đến một buổi chiều thứ Sáu, khi tan làm về nhà.
Ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm khu chung cư, tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Là mẹ của Chu Minh Huyền.
Bà ta xách theo một bình giữ nhiệt, đứng bồn chồn bên cạnh chỗ đậu xe của tôi.
Vừa thấy tôi, bà lập tức bước tới, gương mặt ngập tràn nụ cười lấy lòng:
“Chi Hạ, con tan làm rồi à?”
“Dì nấu canh gà ác con thích nhất, mang đến bồi bổ cho con một chút.”
Tôi nhìn khuôn mặt giả tạo đó, chỉ thấy nực cười.
“Cháu không cần.”
Tôi bước ngang qua định lên nhà.
Nhưng bà ta bất ngờ túm lấy tay tôi, khóe mắt lập tức đỏ hoe.
“Chi Hạ, dì xin con.”
“Con cứu lấy Minh Huyền đi!”
“Nó mất việc rồi, suốt ngày đóng cửa uống rượu, người ngợm suy sụp hoàn toàn!”
“Tất cả đều là lỗi của dì, là dì không biết nhìn người! Con đánh, con mắng dì cũng được!”
“Chỉ cần con chịu tha thứ cho Minh Huyền, để nó làm gì cũng được!”
Vừa nói, bà ta thật sự giơ tay… tát mạnh vào mặt mình một cái.
Tôi nhíu mày, lùi lại một bước.
“Đó là chuyện riêng trong nhà dì, không liên quan gì đến cháu.”
“Cháu đã nói rồi, đừng làm phiền cháu nữa.”
Nói xong, tôi quay người bước vào thang máy.
Phía sau lưng, tiếng bà ta gào khóc thảm thiết vang lên.
Tôi không ngoái đầu lại.
8.
Vài tháng sau, công ty Sáng Tinh chính thức gõ chuông niêm yết trên sàn Nasdaq.
Ngay trong ngày đầu lên sàn, giá cổ phiếu tăng vọt, giá trị công ty vượt mốc hàng trăm triệu USD.
Tôi — với tư cách là nhà sáng lập kiêm CEO — trong một đêm trở thành ngôi sao sáng giá nhất giới thương trường.
Tại tiệc mừng công, tôi mặc chiếc đầm đỏ được cắt may tinh tế, tay cầm ly champagne, tự tin đi lại giữa hàng trăm vị khách.
Ba tôi đứng cạnh tôi, trên gương mặt là sự tự hào không giấu giếm.
“Con gái của ba… đã trưởng thành rồi.”
Ông vỗ nhẹ lên vai tôi, trong mắt ánh lên sự mãn nguyện.
Tôi mỉm cười cụng ly với ông.
“Cảm ơn ba.”
Nếu không có sự ủng hộ của ông, tôi sẽ không thể đi đến ngày hôm nay.
Tiệc đang diễn ra, tôi nhận được một tin nhắn từ chú Vương.
【Bản án của Trần Nhã đã có kết luận: chồng tội xử lý, bị tuyên án mười lăm năm tù giam.】
Tôi nhìn dòng tin nhắn, trong lòng bình thản.
Tội có làm, thì phải trả.
Tôi chỉ nhắn lại hai chữ:
“Đáng đời.”
【Đã nhận.】
Tôi cất điện thoại, tiếp tục hòa mình vào buổi tiệc mừng công.
Người phụ nữ từng gây tổn thương cho tôi, giờ sẽ phải sống mười lăm năm dài nhất cuộc đời mình trong tù.
Từ nay trở đi, giữa tôi và cô ta — khác biệt một trời một vực.
Sau khi tiệc kết thúc, tôi lên xe trở về nhà.
Xe chạy ngang ngã tư trung tâm thành phố, tôi vô tình liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Và rồi, tôi nhìn thấy bóng dáng của Chu Minh Huyền.
Anh ta đội mũ bảo hộ, đang cùng mấy công nhân khác dọn đống rác xây dựng bên lề đường.