Trong bữa tiệc gia đình, cô em họ “trà xanh”Giang Vũ Nhu chuyên thích nói móc lại bắt đầu màn kịch cũ.
Cô ta bặm môi, uốn cong ngón tay sơn móng hồng nhạt, nuốt miếng bào ngư xuống, rồi liếc sang bạn trai tôi đang vô tư gặm xương mà bĩu môi:
“Anh rể ăn uống gì mà hoang dã quá đi mất. Nghe nói người miền Bắc ai cũng thô lỗ. Sau này phải học cách cư xử cho tử tế hơn, đừng để chị chúng tôi mất mặt khi dắt ra ngoài nhé.”
Một câu nói, khiến không khí đang rôm rả trên bàn ăn lập tức đông cứng lại. Mọi người đều căng cổ chờ xem trò hay.
Tôi vừa định nổi đóa thì bên cạnh, Lục Cảnh Xuyên “rắc” một tiếng, cắn nát cái xương gà trong tay.
Anh chàng cao lớn trông có vẻ thật thà chất phác ấy thong thả lau miệng, nhe răng cười, cất giọng đậm chất Đông Bắc:
“Em gái à, cổ họng em bị nước sôi tạt qua à? Giọng the thé chẳng khác nào diễn tấu của Thiên Tân.”
Chưa để Giang Vũ Nhu kịp đổi sắc mặt, anh lại buông thêm một câu: “Ăn uống thế nào là
thói quen cá nhân thôi, còn hơn tâm địa xấu xa. Chị em tìm được người tốt như anh đây, chắc em tức đến nỗi đau cả gan hả?”
Bình luận