Chương 7 - Bữa Cơm Đòi Phí

Nhưng nhà chú út tôi thì khác hoàn toàn với nhà bác cả.

Khi còn nhỏ, tôi sống cùng bà nội, chú út và thím út thường xuyên mang đồ ăn thức uống đến cho chúng tôi.

Thậm chí khi bác cả bắt tôi phải ở nội trú cả cuối tuần, chính chú út là người mỗi tuần đều vòng qua trường đón tôi về nhà họ ở.

Thím út còn thường xoa đầu tôi, dúi vào tay tôi ít tiền tiêu vặt.

Chính họ mới là những người thật sự có ơn với tôi.

“Haizz, anh cả vẫn chẳng chịu nhận ra lỗi sai của mình. Nhìn xem, ban đầu thằng Dương là đứa trẻ ngoan biết bao, giờ bị dạy dỗ thành ra thế này.”

Đó là cô tôi – một người dịu dàng mà sắc sảo.

Cô nói Triệu Dương vốn là một đứa trẻ tốt, thật ra cũng không sai.

Hồi còn nhỏ, cậu ta không hề giống bây giờ.

Khi tôi trốn trong góc tường lặng lẽ khóc vì nhớ bố mẹ, chính cậu ta đã dùng tiền tiêu vặt tích cóp suốt bao lâu để mua cho tôi mô hình xe đua mà tôi mê mẩn.

Khi tôi bị bác cả và bác gái mắng chửi, cậu ta là người đứng ra bênh vực tôi.

Lúc tôi bị rơi xuống nước, chính cậu ta đã nhảy xuống cứu.

Nếu không nhờ những điều đó, có lẽ tôi đã trở mặt với bác cả từ lâu.

Nhưng… vì sao cậu ta lại thay đổi đến mức này?

Hình ảnh tôi và Triệu Dương ôm vai nhau cười rạng rỡ, xen lẫn với những tin nhắn lạnh lùng, cay nghiệt mà cậu ta gửi cho tôi gần đây cứ thay phiên hiện lên trong đầu tôi.

Trái tim tôi như bị nhét đầy bông, ngột ngạt, nghẹn ứ.

Tôi đặt tay lên bức ảnh chụp chung của hai đứa, ngón tay khựng lại thật lâu.

Cuối cùng, tôi vẫn ấn nút xóa.

Triệu Dương của ngày xưa đã chết trên chặng đường trưởng thành.

Còn người trước mặt tôi bây giờ, không phải là cậu ấy nữa.

Tình nghĩa của tôi, tôi chỉ dành cho người anh em năm xưa – Triệu Dương, chứ không phải con người đầy mưu mô toan tính hiện tại.

Tôi đổi luôn số điện thoại, xin nghỉ phép ở công ty vài ngày, quyết định đưa bà nội đi du lịch giải khuây.

Sức khỏe của bà mấy năm nay yếu đi nhiều, tôi thật sự rất sợ – sợ có một ngày bà sẽ rời xa tôi mà không báo trước.

Hồi nhỏ, bà từng chỉ vào bản đồ, kể cho tôi nghe về những nơi bà từng đi qua những cảnh đẹp mà bà từng thấy. Chỉ là sau đó, bà không còn cơ hội đi nữa.

Giờ tôi cũng đã tích góp được chút tiền, đủ để đưa bà đi thăm thú những nơi ấy.

Vì bà đã lớn tuổi nên tôi không chọn tàu cao tốc hay máy bay, mà tự lái xe đi cho thong thả.

Tôi chở bà đến Thanh Đảo ngắm hải âu, đến Bắc Kinh xem lễ thượng cờ ở Thiên An Môn, đến Tây An cảm nhận vẻ hoa lệ của cố đô xưa.

Máy ảnh của tôi đầy ắp những nụ cười của bà.

Bà ôm quyển album, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống…

“Dương Minh, con thấy không?”

“Tiểu Giang của con lớn rồi.”

Triệu Dương Minh – chính là cha tôi, người đã qua đời trong một tai nạn xe khi tôi mới mười tuổi.

10

Nhưng bà đã lớn tuổi, không chịu nổi hành trình dài ngày.

Sau khi đến Tứ Xuyên, chúng tôi quay về nhà.

Vừa về đến cổng, tôi đã thấy trước cửa đầy những vỏ chai bia.

Một người đàn ông say xỉn nằm bệt trước cửa, râu ria lởm chởm, tóc tai bù xù.

Tôi nhíu mày, nín thở định mở cửa.

Không ngờ tay đụng phải vỏ chai, vang lên một tiếng “choang”.

Gã say lập tức tỉnh dậy, đôi mắt đỏ ngầu nhìn tôi:

“Cuối cùng mày cũng về rồi.”

Giọng nói quen thuộc đến khó tin, tôi định thần nhìn kỹ – vẫn nhận ra được đường nét của Triệu Dương.

Tôi lập tức đá văng mấy vỏ chai chắn cửa, quay người bước vào nhà.

Ngay lúc tôi định đóng cửa lại, tay của Triệu Dương chặn ngang.

Một tiếng kêu đau khiến tay tôi chững lại.

Triệu Dương ôm lấy bàn tay bị kẹp, van vỉ:

“Anh… anh có thể tha thứ cho em được không?”

“Bọn em thật sự biết lỗi rồi.”

“Anh xóa hết mấy cái video đó đi… được không?”

Tôi bật cười lạnh – quả nhiên chẳng có lợi lộc gì thì cậu ta đã chẳng xuất hiện.

“Tôi tưởng cậu nói ‘Internet không có trí nhớ’ cơ mà?”

Triệu Dương cúi đầu, bắt đầu kể lại những gì đã xảy ra với cậu ta.

Thì ra, hôm đó vì tôi đã đăng video cùng với ảnh chụp màn hình tin nhắn sau đó lên mạng,

Gia đình Triệu Dương bị dân mạng tấn công dữ dội, thậm chí còn nặng hơn cả tôi hồi đó.

Một số cư dân mạng dùng kỹ thuật lần ra được thông tin thật của Triệu Thục Phân, từ đó lần ra cả thông tin chi tiết của Triệu Dương, bác trai và bác gái.

Có người cực đoan đến mức gửi đến nhà họ những con búp bê kinh dị và chuột chết.

Triệu Thục Phân sợ đến mức phải trốn về nhà mẹ đẻ,

Còn Triệu Dương và bác trai, bác gái thì phải thuê nhà ở tạm bên ngoài suốt thời gian đó.

Đi đến đâu, cả gia đình họ cũng bị chỉ trỏ bàn tán.

Nhưng điều khiến Triệu Dương không chịu nổi nhất không phải là thế.

Sau khi bị đuổi việc, cậu ta không còn bất kỳ nguồn thu nhập nào.

Trước đó cưới xin cũng tốn kha khá, nên giờ cậu ta chỉ còn cách vội vàng đi tìm việc.

Nhưng đi đến đâu cũng bị từ chối, không một công ty nào chịu nhận.

11

Tay tôi vừa buông ra khỏi cửa thì Triệu Dương lập tức ôm lấy chân tôi, vừa khóc vừa cầu xin.

“Anh ơi, em biết sai rồi, anh tha cho em một lần được không?”

“Anh nghĩ đến tình cảm từ nhỏ của tụi mình đi, được không?”

“Em sẽ chuyển khoản trả lại tiền mấy bữa cơm đó.”

“Cậu nghĩ thật sự là vì mấy bữa cơm đó à?”

Triệu Dương khựng lại, ngước mặt ngơ ngác nhìn tôi:

“Không phải… là vì vậy sao?”