Chương 8 - Bữa Cơm Cuối Năm Và Giải Yêu Thương
Món ăn lên rất nhanh, Từ Vy rót đầy ly bia cho tôi, bọt trắng xóa trào lên miệng cốc.
Cô ấy nâng ly, vẻ mặt hiếm khi nghiêm túc:
“Ly đầu tiên, chúc mừng cậu, Giang Lệ Hoa. Chúc mừng cậu cuối cùng cũng tự kéo mình ra khỏi vũng lầy đó.”
Ly thủy tinh cụng vào nhau, vang lên tiếng trong trẻo.
“Ly thứ hai, chúc cho cuộc đời mới. Từ giờ trở đi, mọi ngày tháng đều là của cậu.”
Chúng tôi cạn thêm một ly nữa.
Ăn được vài miếng, vị cay tê tê nổ tung nơi đầu lưỡi, Từ Vy vừa xuýt xoa vừa lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhung xinh xắn, đẩy về phía tôi.
“Suýt quên mất, quà tặng cho khởi đầu mới.”
Tôi mở ra, bên trong là một sợi dây chuyền thanh mảnh, mặt là viên kim cương nhỏ, sắc cạnh rõ ràng.
“Từ Vy, cái này… quá…”
“Không được từ chối!” Cô ấy cắt ngang. “Không đáng gì đâu. Tớ chỉ muốn cậu hiểu rằng, Lệ Hoa à, cậu cũng giống viên đá này, từng bị vùi trong cát, giờ chỉ cần lau sạch là tự mình tỏa sáng.”
Mũi tôi cay xè, tôi cầm lấy sợi dây.
“Giúp tớ đeo nhé?”
Cô ấy vòng ra sau, cẩn thận cài chốt.
“Đẹp lắm.” Cô ấy ngồi lại, nhìn tôi bằng ánh mắt ấm áp đầy kiêu hãnh. “Rất đẹp.”
Bữa ăn kéo dài thật lâu.
Bia cạn ly này đến ly khác, cay đến vã mồ hôi, cười đến mỏi cả má.
Giống như chúng tôi trở về tuổi đôi mươi, cái thời mắt còn ánh lên mộng tưởng và mọi thứ đều còn có thể.
Khi bước ra khỏi quán, gió đêm se lạnh.
Từ Vy gọi xe hộ, trước khi lên, cô ôm chặt lấy tôi:
“Lệ Hoa, chúc mừng cậu, tự do rồi.”
Tôi cũng ôm lại cô ấy:
“Cảm ơn cậu, vì luôn ở bên tớ.”
Cô vẫy tay, xe lẫn vào màn đêm.
…
Vài tuần sau đó, tôi dùng số tiền bảy trăm ngàn đặt cọc một căn hộ nhỏ một phòng ngủ.
Không lớn, nhưng quay mặt về hướng nam, có một ban công nhỏ.
Tôi từ từ trang trí nó theo sở thích riêng của mình.
Công việc giống như một liều thuốc hồi sinh, bơm sức sống vào cuộc đời tôi vốn khô cằn suốt bao năm.
Không còn gánh nặng gia đình, tài năng và sự tập trung từng bị chôn vùi nay lại bùng nở.
Tôi “cắn răng” học cho bằng được phần mềm khó nhất, bắt kịp xu hướng mới nhất, và trong một buổi thuyết trình nội bộ, đề án tôi đưa ra đã đánh bại đối thủ nhiều năm kinh nghiệm.
Chỉ trong nửa năm, tôi từ “người mới cần kèm cặp” trở thành nhà thiết kế có thể độc lập đảm nhận các dự án vừa và nhỏ.
Lương cứng cộng thưởng, hơn 40 ngàn chuyển vào tài khoản — tôi cầm điện thoại, ngây người rất lâu.
Con số ấy, so với những lần “mở miệng xin tiền” suốt mười năm qua đường hoàng hơn, đúng nghĩa là cuộc sống của một “con người”.
Một hôm đi công tác, trong phòng chờ sân bay, tôi bất ngờ gặp lại Trình Hạo Dân.
Anh ta ngồi một mình trên ghế gần cổng lên máy bay, bóng dáng co ro, cô độc.
Áo vest vẫn nhăn nhúm, tóc hình như đã lốm đốm bạc.
Nghe người quen nhắc lại, nhà anh ta vẫn không khá hơn.
Bố mẹ Trình thay nhau nhập viện, người giúp việc đến rồi đi, chẳng ai ở lại lâu.
Trình Khang trở thành học sinh khiến giáo viên đau đầu, thành tích tụt dốc, còn bắt đầu biết cãi lại, gây gổ.
Trình Hạo Dân như bị kẹt trong một xoáy nước lún sâu không đáy — càng vùng vẫy, càng chìm nhanh.
Có lẽ cảm nhận được ánh nhìn, anh ta ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn quanh rồi ánh mắt dừng đúng ở tôi.
Anh ta rõ ràng sững người, sau đó vô thức đứng lên, bước về phía tôi nửa bước.
Nhưng ngay lúc anh ta định mở miệng nói gì đó, tôi đã điềm nhiên quay đầu đi.
Tôi xoay người, xách túi xách công sở, bước về phía cổng lên máy bay của mình.
Gót giày cao gõ lên sàn nhà sáng bóng, phát ra âm thanh đều đặn, rắn rỏi —
Cốc. Cốc.
Từng bước, từng bước.
Không do dự.
Không ngoái đầu.
Ba mươi lăm tuổi.
Mọi thứ quay về số không — và bắt đầu lại từ đầu.
Con đường dưới chân này, có thể vẫn gập ghềnh, nhưng lần này, tôi sẽ không đi sai nữa.
Và cũng sẽ không dừng lại vì bất kỳ ai.
Gió từ ô cửa kính lớn thổi vào, mang theo hơi thở của chân trời xa thẳm.
Tôi ngẩng đầu, bước vào cầu lên máy bay.
Phía trước là bầu trời rộng lớn — chỉ thuộc về riêng tôi.
Hết.