Chương 7 - Bữa Cơm 10 Tệ Và Bất Ngờ Đằng Sau
7
“Con nhỏ Trương Tuyết này đúng là ngu, tự bê đá đập chân mình!”
Có người còn lục ra được video cô ta đâm đầu vào bể cá, rồi cắt dựng thành meme nhạc chế.
Chẳng bao lâu đã leo top hot search.
Trương Tuyết còn được “vinh danh” với danh hiệu: “Mỹ nữ lao đầu vào bể cá”.
Giờ chỉ cần mở điện thoại là tôi thấy đầy ảnh gif, sticker, biểu cảm về vụ đó. Ngay cả dưới tài khoản mạng xã hội trường đại học của Trương Tuyết cũng toàn là mấy thứ này.
Trương Tuyết chính thức trở thành trò cười. Cái hình tượng “ngọt ngào dễ thương” mà cô ta dựng bấy lâu giờ sụp đổ hoàn toàn.
Liên tục mấy ngày liền Trương Tuyết không đến công ty.
Nhân sự thấy chuyện đã quá rùm beng cũng đành ngoan ngoãn cho cô ta nghỉ chế độ tai nạn lao động.
Tôi thì tận hưởng được vài ngày yên ổn.
Nhưng trong lòng đã bắt đầu tính toán phải khiến Trương Tuyết khổ thêm chút nữa.
Không thể để cô ta sống dễ dàng được.
Hai ngày sau, Trương Tuyết đi làm lại. Mọi người vẫn tiếp tục cười nhạo cô ta.
Nhưng cô ta chỉ có thể cúi đầu chịu đựng.
Vì không còn tôi nấu cơm giúp, để tiết kiệm tiền, cô ta đành phải đặt cơm hộp quốc phong rẻ tiền.
Lần nào cũng ăn không vô. Còn tôi thì ngồi bên cạnh ăn cơm thơm phức, chép miệng ngon lành.
Nhìn ánh mắt đầy oán hận của cô ta, tôi cảm thấy rất mãn nguyện.
Nhưng cũng đến lúc triển khai kế hoạch rồi.
Sáng nay, trưởng phòng gọi tôi đến nhờ hỗ trợ bên tài vụ vài ngày. Cuối năm rồi, phòng tài vụ đúng là bận thật.
Ông ta cười tươi như hoa với tôi. Nếu không phải mấy hôm trước tôi lướt diễn đàn thấy có người kể chuyện ba năm trước bị ông ta hại phải đi tù vì làm sổ sách giả, chắc tôi đã tin rồi.
Mỗi năm trước khi có kiểm toán, nội bộ công ty sẽ rà soát trước một lượt.
Bởi vì có quá nhiều người tham ô, đặc biệt là ông trưởng phòng này.
Giờ ông ta tìm đến tôi – một người hoàn toàn không biết gì – bảo tôi hỗ trợ làm báo cáo tài chính.
Chẳng phải là muốn tôi làm con dê thế mạng sao?
Tôi đâu có ngu, chỉ gật đầu nói là “để suy nghĩ thêm”.
Gần đây vì sợ bị cười nhạo, Trương Tuyết cứ đến giờ nghỉ trưa là trốn lên cầu thang.
Lần này tôi đã phục sẵn ở đó. Nghe thấy tiếng mở cửa phía trên cùng với mùi nước hoa nồng nặc.
Tôi biết Trương Tuyết đến rồi.
Tôi lập tức rút điện thoại ra, giả vờ đang nói chuyện với bạn thân: “Tao nói mày nghe, chắc tao sắp bị điều sang bên tài vụ hỗ trợ rồi đấy. Xem ra chuẩn bị có tiền xài rồi.”
“Mấy năm trước mấy người giúp sếp làm báo cáo giả kiếm được khối tiền.
Lãnh đạo bây giờ toàn nhắm vào đứa chẳng biết gì như bọn tao, để sau này bị tra ra thì đổ hết tội lên đầu.
Lúc đó cứ nói là nhân viên hỗ trợ thôi chứ không biết gì chuyên môn cả!”
Trong mấy ngày Trương Tuyết không có mặt ở công ty, tôi chẳng nhàn rỗi chút nào, vẫn luôn bận rộn điều tra cô ta.
Tôi phát hiện hoàn cảnh gia đình của Trương Tuyết cũng chỉ ở mức bình thường, mà vụ phải bồi thường hơn 40.000 tệ lần trước coi như đã vét sạch túi cô ta rồi.
Tôi còn biết cô ta rất thích chiếm chút lợi nhỏ. Lên “bức tường tỏ tình” của trường Trương Tuyết, tìm bừa một bài là thấy bạn cùng phòng bóc phốt cô ta.
Hơn nữa còn đặc biệt nhấn mạnh rằng Trương Tuyết không có đầu óc.
Không có đầu óc càng tốt.
Nhưng dù gì Trương Tuyết cũng học qua 9 năm phổ cập giáo dục, kiểu gì cũng sẽ kiểm chứng lại cho chắc.
Quả nhiên buổi chiều, Trương Tuyết lén lút rình mò bên ngoài phòng tài vụ, thấy trong đó ai cũng mặc đồ hiệu, túi xách toàn hàng lớn.
Tôi thấy được ánh mắt thèm thuồng của cô ta.
Cô ta còn tìm cách làm thân với mấy người từng được điều sang phòng tài vụ năm ngoái.
Tất nhiên, mấy cái tên này là tôi cố tình “vô tình” để lộ trong lúc tán gẫu với bạn thân.
Nhưng những người đó đâu có ngu, chẳng ai dại gì nói chuyện nhận tiền bồi dưỡng, chỉ lấp liếm qua loa cho xong.
Nhưng càng như thế, càng khiến Trương Tuyết tin sái cổ.
Cô ta đâu biết, mấy người đó đều là “con ông cháu cha”, làm việc trực tiếp cho sếp lớn, đương nhiên có người đứng sau chống lưng.
Sáng hôm sau, Trương Tuyết vào văn phòng trưởng phòng.
Tôi lén đứng ngoài nghe trộm.
Quả nhiên, Trương Tuyết chủ động xin đi làm ở tài vụ.
Trưởng phòng vốn không muốn để nhiều người biết chuyện nên định từ chối, nhưng Trương Tuyết cứ năn nỉ dây dưa mãi không buông.
Ông ta do dự một chút, rồi gật đầu đồng ý. Dù sao cũng cần người gánh tội, có đứa tự chui đầu vào rọ thì sao lại từ chối chứ?
Rất nhanh sau đó, trợ lý trưởng phòng thông báo tôi không cần đến phòng tài vụ nữa.
Trương Tuyết thì ngẩng cao đầu quay lại văn phòng, bộ dáng y như thể sắp bước lên đỉnh cao nhân sinh.