Chương 6 - Bùa Bình An và Nỗi Đau Chưa Lành

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Cứ để vậy đi.

Chỉ cần ta rời khỏi kinh thành, đến được biên ải,

núi cao sông dài, đời này ta và hắn sẽ không còn gặp lại.

Một tờ hòa ly thư, có hay không, cũng chẳng còn quan trọng.

Đường xa xe ngựa dằn xóc, cát vàng vấy ố vạt áo.

Ngày ta đến biên ải, gió cát thổi mù,

ngoại tổ phụ đã đợi sẵn ở cổng thành.

Thấy ta một mình bước xuống xe, đôi mắt đục ngầu của người lập tức đỏ hoe,

bước đến, bàn tay thô ráp run run chạm lên má ta:

“Hinh nhi của ta… lớn rồi.”

Giọng người nghẹn lại, ngắm kỹ ta:

“Gầy đi nhiều quá.”

Đêm ấy, ánh nến lay động,

ngoại tổ phụ hỏi chuyện kinh thành.

Ta rót cho người chén trà nhạt, đem bảy năm ân ái, một buổi chia lòng,

kể lại hết, cùng với tấm bùa bình an khắc tận xương tủy, giọng bình thản, như đang nói chuyện của người khác.

Sau đó, ta đứng dậy, lấy ra từ đáy hành trang bài vị của mẫu thân.

Ngoại tổ phụ đón lấy tấm gỗ mun lạnh buốt ấy, mắt mờ đục, khẽ thở dài.

Ông ôm chặt bài vị, bóng lưng còng trong linh đường rộng lớn run rẩy dữ dội,

tiếng nức nghẹn bị gió ngoài ải cuốn tan.

Sáng hôm sau, chúng ta cung kính đặt bài vị mẫu thân lên bàn thờ.

Ta lại lấy cành mai mang từ Tiêu gia, trồng dưới gốc tường khuất gió.

Từ đó, dù mưa gió hay tuyết phủ, ta đều tự tay múc nước suối trong, kiên nhẫn tưới tắm từng ngày.

Những ngày ở biên ải yên bình đến lạ.

Ta dựa vào chút y thuật được mẫu thân truyền dạy thuở sinh thời, mở một hiệu thuốc nhỏ, Tế An Đường.

Cửa tiệm vắng khách, thường chỉ là vài ông lão áo vá hay lũ trẻ má đỏ nứt nẻ,

tiền công đôi khi chỉ là vài quả trứng gà hoặc nắm rau dại.

Thời gian trôi qua như con suối trước cửa, lặng lẽ chảy qua một năm xuân thu.

Trong khoảng thời gian đó, thư từ từ kinh thành không dứt.

Phong bì giấy da bò, dấu sáp đỏ in hình triện quen thuộc.

Ta bỏ tất cả vào một chiếc hộp gỗ, không mở, cũng chẳng trả lời,

để mặc bụi phủ lên từng lớp.

Cuối năm, ngoại tổ phụ đi kinh thành báo cáo triều chính trở về,

giữa hai hàng mày ẩn chứa sự mỏi mệt khó giấu.

Ông nhìn ta đang vun đất cho gốc mai, mấy lần định nói lại thôi.

Tiếng củi nổ tí tách trong lò, cuối cùng ông trầm giọng:

“Hinh nhi, Tạ Hoài An… chết rồi.”

8

Tiếng gió ngoài kia bỗng im bặt, tay ta đang vịn cành mai cũng khựng lại.

Chết rồi?

Sao có thể…

Thân thể hắn xưa nay khỏe mạnh, lại mới ngoài ba mươi, sao có thể chết đột ngột như vậy?

Ta thật sự đã quyết tâm hòa ly với hắn,

nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc hai người sẽ cách biệt âm dương.

Trong lòng ta không có cơn đau xé nào,

chỉ như bị đè nặng bởi một khối gỗ ướt sũng, nặng đến mức khó thở.

“Ngoại tổ,”

giọng ta khàn khàn, “hắn… chết thế nào?”

Ngoại tổ phụ lắc đầu, nếp nhăn giữa mày càng sâu:

“Trong kinh giữ kín tin, chỉ nói là bệnh cấp tính. Nguyên do thật, chẳng ai biết.”

Bệnh cấp tính?

Ta quay vào nhà, mở chiếc hộp gỗ phủ bụi.

Những lá thư một năm qua chưa từng đụng đến rơi lả tả,

ta run tay mở từng phong thư.

Những lá đầu tiên, câu chữ vẫn còn cố chấp, tha thiết,

hắn khăng khăng cho rằng ta chỉ giận nhất thời, sớm muộn cũng sẽ quay về bên hắn.

Hắn viết: “Nàng mãi mãi là thê tử của ta.”

Nhưng dần dần, nét chữ nhuốm mỏi mệt.

Hắn kể rằng muốn đến tìm ta, nhưng triều chính bận rộn, không thể rời kinh, đành viết thư;

kể rằng Tiêu Tịch Nguyệt sau khi ta đi ngày càng ngang ngược,

kể rằng lời đồn trong kinh dậy sóng, đến cả Hoàng thượng cũng vì vậy mà sinh bất mãn với hắn.

Hắn mệt mỏi, phiền não, cuối cùng ra tay trừng phạt nhà họ Tiêu,

nào ngờ lại bức dồn người đàn bà tưởng yếu mềm ấy.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)