Chương 3 - Bóng Tối Hoàng Gia

7.

Thai tử phi mang thai là chuyện trọng đại hàng đầu của hoàng cung.

Chim chóc bay qua cũng phải thu cánh nín thở.

Thái tử vô cùng mừng rỡ, Lục Ti đều bận rộn.

Khăn quấn, lễ vật, giày nhỏ, quần áo, lễ vật trăm ngày tuổi cho hoàng tôn đều được chuẩn bị sẵn sàng.

Tất nhiên, quan trọng nhất là nhũ mẫu.

Đầu tiên phải chọn một trăm người, sau đó từ từ chọn lọc.

Lại bởi vì thái y đề nghị, không nên chọn người đã sinh con xong, sợ sữa lâu ngày không tốt.

Tốt nhất là nữ nhân mang thai cùng lúc.

Từ dáng người, thể trạng, dung mạo đều được xem xét.

Ta không phải cung nữ, nhưng cũng là hoa nương được tiến cử vào.

Hơn nữa còn trẻ tuổi, lại là thai đầu.

Thời gian mang thai vừa vặn trước thái tử phi một tháng.

Sinh con xong là có thể làm nhũ mẫu.

Điều kiện cực kỳ tốt.

Một trăm người chúng ta được chọn lọc kỹ lưỡng thành hai mươi người, sau đó do đích thân thái tử lựa chọn.

Khi nhìn thấy ta, ả hơi sửng sốt, vốn đã đi qua, lại lui về sau tùy tiện chỉ ta.

Ta trở thành người cuối cùng trong số năm nhũ mẫu được chọn.

Thái tử từng người một hỏi kỹ chúng ta về xuất thân, sở thích.

Đến lượt ta, mũi hắn khẽ động hỏi ta: "Ngươi dùng hương liệu gì?" Nói xong, như cảm thấy đột ngột, lập tức bổ sung thêm một câu: "Có ảnh hưởng đến đứa trẻ không?"

Ta giơ lòng bàn tay cho hắn xem: "Nô tỳ chưa từng dùng hương liệu."

Lòng bàn tay trắng nõn, ngón tay thon dài, bất ngờ đưa đến chóp mũi hắn, mang theo mùi sữa và hương hoa nhàn nhạt.

--Mùi hương quen thuộc nhất trong ký ức thời thơ ấu của hắn.

Hắn hơi sửng sốt, chưa kịp nhìn kỹ, ta đã vội vàng thu tay về.

8.

Ngày hôm sau, ta lập tức xin gặp thái tử.

Hắn đang đau lòng vì chứng ốm nghén của Thái tử phi, ta tự xin dâng canh để được triệu kiến.

Thái tử đã thức cả đêm bên cạnh Thái tử phi, trên bàn đều là tấu chương chất đống.

Hắn có quầng thâm dưới mắt, đưa tay day trán hỏi ta có thật sự có cách hay không.

Ta nói rằng nhà ta từng có nữ y, sau đó dâng lên phương thuốc gia truyền của A nương, nói rằng ta dùng phương thuốc này nên không có chút khó chịu nào.

Ngày xuân trong cung, than mỏng chưa dọn.

Hơi nóng thoang thoảng quanh mũi, ta mặc sơ sài.

Thái tử ngẩng đầu nhìn ta, ta chỉ cúi mắt, vạt áo hơi lỏng vừa vặn có chút trắng nõn .

Hắn vội vàng dời mắt đi.

"Nếu có tác dụng, ngươi sẽ được thưởng."

Ta dịu dàng cúi đầu: "Tạ ơn điện hạ."

Thái tử phi dùng quả nhiên có hiệu quả, Thái tử vui mừng, trở về điện liền hỏi ta đang quỳ lạy muốn gì.

Hắn dựa vào lưng ghế, ngẩng đầu nhìn ta, thấy ta e thẹn.

Mắt hắn lập tức mang theo vài phần hiểu biết đánh giá và vài phần ý vị không rõ.

Ta cắn môi, cố ý e dè hơn nói, nếu có thể, ta muốn sau này được hầu hạ bên cạnh hoàng thượng.

——Dù chỉ một ngày cũng được.

Sau đó ta sẽ an tâm xuất cung.

Thái tử lập tức sững sờ.

"Người ngươi ngưỡng mộ trong lòng...... là Bệ hạ? Nhưng phụ hoàng hiện nay đã không còn trẻ nữa rồi..."

Ta vội vàng quỳ xuống: "Dân phụ không dám dòm ngó thiên nhan, chỉ là thiên ân của Bệ hạ ngày đó đã cứu dân phụ, nếu có cơ hội, chỉ mong có cơ hội báo đáp."

Lời là nói vậy, nhưng mặt ta càng lúc càng đỏ.

Cuối cùng, giọng nói nhỏ như muỗi kêu, rất có cảm giác của thiếu phụ hồi xuân.

Giọng thái tử mang theo một phần cứng nhắc,tỏ vẻ đã biết, nếu sau này ta có biểu hiện tốt, hắn có thể cân nhắc.

Ta mừng rỡ tạ ơn, cũng không quay đầu lại mà rời đi.

10.

Rất nhanh, Thái tử phi cũng đã biết tâm sự của ta, ả quay đầu sai người thưởng cho ta một đĩa bánh ngọc bích lưu ly, nói muốn ta làm việc thật tốt, sau này đương nhiên sẽ có cơ hội, ả sẽ đi nói với Thái tử.

Đối với Thái tử phi mà nói, có một nữ nhân đi tìm sự không vui của hoàng hậu, chính là sự vui vẻ của ả.

Chỉ cần không dòm ngó Thái tử, ả rất sẵn lòng.

Loại điểm tâm màu ngọc bích kia quả nhiên rất ngon, tan chảy trong miệng, giống như A Nương nói.

Ta nuốt xuống từng ngụm từng ngụm.

Sặc đến đầy mắt là nước mắt.

Lại qua hai ngày, Thái tử phi dùng phương thuốc của ta không còn ốm nghén nữa, nhưng vẫn không ngon miệng.

Thái tử đến tìm ta, hỏi ta có đề nghị gì hay không.

Hắn đứng bên cạnh bụi hoa, nhìn ta mang theo mồ hôi nhè nhẹ, từng chút từng chút tỉa cành Thắng Xuân, tỉ mỉ miêu tả triệu chứng của Thái tử phi cho ta.

Ta tỉa xong hoa, lời nói lòng dòng của hắn cũng nói xong.

Ta đặt kéo xuống, cởi bỏ áo choàng, lau mồ hôi trên lòng bàn tay, gạt mái tóc rơi xuống môi.

Quay đầu nghiêm túc trả lời câu hỏi của hắn.

Ta nói có lẽ là do tham ăn tích tụ.

Phải dùng phương pháp xoa bóp.

Thái tử ngơ ngác nhướng mày: "Làm sao để xoa bóp?"

Ta nói một lần, đương nhiên hắn không hiểu những thuật ngữ về huyệt vị của ta.

Vì vậy, ta đưa tay nắm lấy đầu ngón tay của hắn, sau đó ấn ngón tay vào lòng bàn tay ở phía trong của đại ngư tế của hắn, lực đạo vừa phải.

Khoảng cách mơ hồ, nhưng tuyệt đối là hướng dẫn không hề có ý nghĩ nào khác, sự cám dỗ kiềm chế.

"Cứ như vậy, mỗi ngày một lần."

"Lực ở đây không được quá mạnh, ở đây phải nhẹ, chỗ này là ba lần."

"Vị trí của huyệt phải bắt đầu từ đại ngư tế, bắt đầu từ nội quan, cuối cùng là lao cung... Điện hạ?... Đã nhớ kỹ chưa?"

Thái tử hoàn hồn: "Được."

Ta cười: "Điện hạ phải nhớ kỹ huyệt vị. Nhấn sai, hoặc lực không đúng, sẽ bị tiêu chảy. Lúc đó điện hạ sẽ phải đau lòng."

Thái tử rút tay về.

Lòng bàn tay hắn nóng ran.

Vị trí đón gió hoàng hôn, mùi hương của ta, hắn đều hít vào mũi.

Tối hôm đó, Thái tử phi bị tiêu chảy, vội vàng triệu mười hai thái y của Thái Y Viện, từng người một quỳ trên mặt đất lần lượt đến khám.

Thái tử phi nước mắt lưng tròng, ủy khuất với không chịu ngủ.

Muốn hai đêm không ngủ được Thái tử phải hát cho ả nghe, kể chuyện xưa, dỗ dành ả ngủ.

Thái tử lần đầu tiên nói, nếu ban ngày nàng bớt tham ngủ một chút, có lẽ ban đêm sẽ ngủ được.

Thái tử phi lập tức khóc, nói Thái tử cãi lại ả.

Lại dỗ dành nửa đêm.

11.

Bốn tháng sau.

Bụng của Thái tử phi càng ngày càng lớn.

Hiện nay ả đã ăn ngon miệng, mỗi ngày đều có những món ăn ngon như nước chảy được đưa vào.

Ngự thiện phòng, nhà bếp phụ đều nghe theo sự sắp xếp của ả, đầu bếp của hoàng hậu, ả nhìn trúng cũng phải làm cho ả trước.

Trời nóng oi bức, ả vốn không thích ra ngoài, chỉ vào sáng sớm và tối muộn mới được mười mấy cung nữ nâng đi nghỉ ở đình mát mẻ.

Từ khi mang thai, căn bản ả không chịu xuống giường đi lại, thường ngày cũng có vài chục người hầu hạ.

Động một tí là chóng mặt, khó chịu.

Ả nũng nịu đấm vào ngực thái tử nói, những tội này đều là vì hắn mà chịu.

Thái tử càng thêm đau lòng, đưa thêm nhiều đồ ăn.

Dần dần, bụng ả như sinh đôi, nhô ra thành một cục.

Thật ra ta và ả cùng tháng.

Nhưng chỉ là dưới rốn có thêm một đường cong tròn, gần như không lộ dấu hiệu đang mang thai.

Thái tử không biết , hắn nhìn thấy xiêm y mỏng manh của ta.

Có chút tò mò, lại có chút nghi hoặc: "Như vậy là thật sự mang thai sao? Bên trong thật sự có con sao?"

Ta cười rất tự nhiên, giống như buột miệng nói: "Điện hạ không tin có thể sờ thử."

Áo sa mỏng bị gió thổi động, dưới ánh nắng rực rỡ, ngón tay thái tử khẽ động.

Ta như mới ý thức được mình đã nói ra lời hoang đường gì, vẻ mặt hoảng hốt: "Điện hạ, nô tỳ nhất thời lỡ lời mạo phạm, xin điện hạ tha tội."

Nói xong, ta vội vàng lui về phía sau mấy bước, vội vàng cáo lui.

Sau ngày đó, liên tục mấy ngày lúc nào ta cũng trốn tránh hắn.

Ngay cả khi hắn sai người triệu ta, ta cũng lấy cớ thân thể không khỏe không đi.

Nam nhân chính là như vậy, càng mập mờ cự tuyệt, lại càng khó kháng cự.

Đêm Lập Hạ, ta lấy một thùng nước lạnh rửa chân trong sân.

Không biết từ lúc nào, hắn xuất hiện sau lưng ta.

"Ngày đó, Cô không giận ngươi. Không cần sợ hãi."

Ta dựa lưng vào chậu nước ở miệng giếng, trong nước dao động phản chiếu nửa vầng trăng .

Áo sa mỏng ướt một nửa, đôi chân trắng nõn dẫm trong làn nước trong veo.

Hắn đứng sau lưng ta, lại nói: "Thật đấy."

Ta không nhúc nhích, hắn đưa tay vỗ vào cánh tay ta.

Mà lúc này, ta đưa tay nắm lấy tay hắn, sau đó chậm rãi nhẹ nhàng kéo xuống.

"Vậy điện hạ thử xem——nô tỳ sẽ tin."

Hơi thở của hắn đột nhiên ngưng trệ.

Bốn tháng nay, thái tử phi vì con, không chịu cho thái tử gần gũi, ngay cả cung nữ bên cạnh cũng đổi thành thái giám.

Hắn không hề thâm tình như biển như hắn tưởng.

Chỉ là dục vọng nguyên thủy khiến hắn sắp mất chừng mực.

Khác với người thường, Thái tử là bảo vật của trời, bọn họ không thật sự hiểu cũng không quen nhẫn nại.

Trong nháy mắt tay hắn sắp sắp xoa bụng ta một cái, ta lại buông lỏng tay ra: "Điện hạ quả nhiên không giận nô tỳ."

Ta lùi lại một bước, mũi chân trắng nõn không hề thu lại, cứ như vậy cùng xiêm y ướt một nửa của ta rơi vào trong mắt hắn.

"Nô tỳ yên tâm rồi. Cũng xin điện hạ và nương nương yên tâm, cứ yên tâm một trăm hai mươi phần, nô tì tuyệt đối không có ý đồ gì với điện hạ."

Giọng Thái tử lần đầu tiên có chút chần chờ: "Vậy sao?"

12.

Ta trở thành nhũ mẫu duy nhất được xác định, ngoài ra còn có bốn người chỉ làm dự bị.

Thái tử cũng bỏ ra không ít công sức.

Thái tử phi ngày dài buồn chán, càng ngày càng kiêu ngạo, một ngày sấm chớp, ả tỉnh dậy, nói sợ ngủ không được.

Thái tử kiên nhẫn dỗ dành gần một canh giờ.

Thái tử phi vẫn nói ngủ không được.

Ngày đó, thái tử lần đầu tiên nổi giận: "Nếu thế, thì dậy đi."

Thái tử phi lập tức rơi nước mắt, nói bây giờ Thái tử đã thay đổi, nhất định là vì giờ ả béo nên chê ả.

Những chuyện vặt vãnh như vậy kéo dài đến một tháng trước khi thái tử phi sắp sinh.

Ả luôn nghi ngờ mình sắp sinh, lúc nào trướng khí thì sẽ kêu cả Thái Y Viện qua xem.

Lại có lúc nói hình như mình bị vỡ ối, lại phải làm phiền mười bà đỡ dự bị.

Như vậy một ngày bốn năm lần, cung nhân cũng là người, khó tránh khỏi trong lòng oán hận.

Lúc ấy, dựa theo ngày dự sinh trong "kế hoạch" của ta, cũng đã gần đến lúc.

Thái tử nhớ rõ chuyện này, đã sớm chuẩn bị bà đỡ cho ta trong viện nhũ mẫu.

Chúng ta sinh cùng lúc vào ngày đó.

Thái tử ở bên cạnh thái tử phi.

Khi ả sinh thành công, đột nhiên phát hiện ra bà đỡ hắn đã bố trí cho ta.

Thái tử lúc ấy sửng sốt một chút, quay người đến phòng nhũ mẫu.

Ta thập tử nhất sinh ôm đứa bé đó, hai cung nữ bên cạnh sắc mặt trắng bệch, sợ đến sắp không nói nên lời.

"Là nương nương bên kia biết chỗ này có bà đỡ, kêu tất cả bà đỡ đều phải đến Hàm Xuân điện hầu hạ."

Thái tử nói: "Hàm Xuân điện đã có ba mươi bà đỡ dự bị từ trước."

Cung nữ không thể nói, ta ráng sức nói: "Nương nương cũng sợ điện hạ lo lắng, luôn muốn ổn thỏa một chút, nô tỳ không sao."

Hắn nhìn ta: "Như vậy còn nói là không sao?"

Thật ra ta chỉ cần nhìn sắc mặt trắng bệch, màu môi khó coi, nhất định đứa bé này sinh ra còn tốt hơn so với đứa con mười cân mập mạp của thái tử phi.

Từ khi mang thai, ta khống chế ăn uống, kiên trì lao động, tuy chịu chút khổ cực, nhưng những khổ cực này, ta đều chịu được.

13

Ta trở thành nhũ mẫu của Hoàng thái tôn.

Thái tử mỗi ngày đều ghé thăm đứa trẻ ba, bốn lần.

Đến khi Thái tử phi ra cử, ả lại ăn diện lộng lẫy một phen.

Cung nhân đều lui ra, thế nhưng đêm đó, Thái tử vẫn không bước vào tẩm cung của ả.

Thái tử phi tức giận, đập vỡ trâm cài ngay tại chỗ.

Khi ả giận dữ tìm đến Thái tử, thì hắn đang đùa nghịch với Hoàng thái tôn.

Ta có chút khó xử, bèn mời Thái tử lui ra, nói rằng đã đến giờ cho bú.

Ta bế Hoàng thái tôn từ tay hắn.

Đứa trẻ này hai mắt cách nhau rất xa, trông có vẻ ngây ngốc, đưa một bông hoa trước mặt nó, nó chẳng buồn nhìn.

Ta ở dân gian đã từng gặp những đứa trẻ như vậy, lớn lên cũng chỉ là một kẻ ngốc nghếch.

Nghe nói A tỷ của ta hồi nhỏ cũng là một đứa ngốc.

Chẳng bao lâu sau khi nhặt ta về, nàng ấy đã bị ngã xuống nước, sau khi tỉnh dậy mới khỏi bệnh.

Ta bế đứa trẻ quay vào trong để cho bú, Thái tử vẫn chưa đi.

Hắn nói: "Trên người ngươi có một mùi hương, ngửi rất an tâm."

Ta khẽ cười: "Phải chăng điện hạ đang nói đến mùi sữa?"

Thái tử im lặng một lát, bên trong, Hoàng thái tôn đang ăn ngon lành.

Căn phòng rất yên tĩnh.

Yết hầu của Thái tử khẽ chuyển động: "Cô đã tra được thân phận ngoài cung của ngươi, người làm vườn kia là người ngươi kết hôn trước khi vào cung, lúc đó hắn bị bệnh nặng, cưới ngươi để xung hỉ, nếu ngươi không thích... Cô có thể giúp ngươi ở lại."

"Tạ ơn điện hạ." Ta giả vờ vui mừng, "Vậy điện hạ, nô tỳ sau này muốn đến ngự thiện phòng, chuyên nấu nướng một vài điểm tâm cho bệ hạ."

Thái tử sửng sốt, chưa kịp nói gì, cửa đã bị đá văng từ bên ngoài.

Thái tử phi bước vào.

"Điện hạ ngày ngày ở đây, không biết là vì Hoàng tôn hay là vì người nuôi nấng Hoàng tôn ?"

Khắp người ả là kim sa châu báu, trang điểm loè loẹt.

Bước vào trong nháy mắt, ta cảm thấy cả người như nghẹt thở.

Nữ nhân này... chính là A tỷ đã mất tích hơn mười năm của ta.

Mặc dù ả đã thay đổi diện mạo, xinh đẹp và giàu có, nhưng khuôn mặt đó, có đến bốn, năm phần giống A nương ta, không thể nào lừa dối được!

Nhưng, Thái tử phi không phải là con gái nuôi của một vị Hầu gia nhỏ sao?!

Chuyện này là thế nào?

Vì sao ả lại... muốn hại chết a nương?

Trong chớp mắt, những lời nói trước sau, vô số thông tin đan xen trong đầu ta.

Thái tử từng nói, hồi nhỏ hắn từng lạc đường khi xuất cung, lúc đó chính là lúc a nương ta bị buộc phải rời khỏi cung, có lẽ là vì hắn luyến tiếc quá khứ, nên tìm cơ hội xuất cung.

Không ngờ lại lạc đường, gặp nguy hiểm, sau đó tình cờ gặp a tỷ cũng đang bỏ nhà ra đi.

Hai người ở trong miếu hoang cùng nhau trải qua một ngày, cũng chính vào lúc đó, hơi thở quen thuộc trên người A tỷ đã an ủi hắn.

Sau này, A tỷ đã mượn sự giúp đỡ của Thái tử để thay đổi diện mạo.

Cuối cùng thành công bước vào Đông cung.