Chương 1 - Bóng Ma Trong Tình Yêu
Ngày tôi được đẩy vào phòng sinh, Lâm Tu Viễn lại nói phải “đi công tác”.
【Vợ ơi, thật không đúng lúc, công ty đột xuất gọi đi công tác, để mẹ anh đưa em đến bệnh viện nhé.】
Mẹ chồng tôi giả vờ khuyên nhủ: 【Tô Ân, Tu Viễn đi kiếm tiền mua sữa cho con đấy! Con phải thông cảm cho nó chứ!】
Thấy tôi im lặng, bà ta mặc kệ tôi đang nằm trên bàn mổ, lại còn bắt tôi thề độc với con rằng sẽ không cãi nhau với anh ta nữa.
Nhưng tôi nhớ rất rõ, hôm đó chính là ngày giỗ đầu của Bạch Nguyệt Quang trong lòng anh ta – Ngô Tĩnh.
1
Khi tôi được đẩy ra khỏi phòng sinh, bóng dáng Lâm Tu Viễn hiện ra trước mắt.
Anh ta chạy ngay đến bên tôi, trong ánh mắt đầy lo lắng: 【Vợ ơi, anh đến muộn rồi.】
Giọng nói như nghẹn lại nơi cổ họng.
Tim tôi nhói lên một cái, nhưng khi quay đầu lại, tôi lại ngửi thấy hương hoa dành dành nhàn nhạt trên người anh ta.
Đó là… loài hoa mà Ngô Tĩnh yêu thích nhất khi còn sống.
【Ân Ân, sao vậy? Đừng khóc mà, xin lỗi em, anh không nên rời xa em vào lúc em cần anh nhất.】
Đôi mắt anh ta ngập tràn đau lòng và hoảng loạn, đầu ngón tay dịu dàng lau đi khoé mắt tôi đang ướt.
Trong mắt người ngoài, chúng tôi như một cặp vợ chồng yêu thương nhau thắm thiết.
Tôi và Lâm Tu Viễn từ thời đại học đã đến với nhau, cùng nhau bước vào hôn nhân.
Tình cảm không phải lúc nào cũng êm ả.
Năm chúng tôi yêu nhau say đắm nhất, Anh ta tình cờ quen biết bạn cùng phòng đại học của tôi – Ngô Tĩnh.
Không giống như những câu chuyện kịch tính thông thường, Giữa họ chỉ dừng lại ở sự đồng điệu tâm hồn.
Họ cùng tận hưởng một trò chơi cảm xúc tội lỗi của ba người.
Khi đi leo núi, Ngô Tĩnh giả vờ trẹo chân, Lâm Tu Viễn lập tức lao ra giúp.
Cô ta ôm chặt lấy cổ anh, ngực ép sát vào lưng anh.
Lỗ tai Lâm Tu Viễn đỏ bừng, anh lặng lẽ siết chặt cánh tay, âm thầm đáp lại Ngô Tĩnh.
Trên sân vận động, hai người họ ngầm trao đổi ánh nhìn, uống chung một chai nước.
Còn khi ở bên tôi, anh ta như người mất hồn, Hình nền điện thoại là anh ta và cô ta nhắn tin liên tục.
Tôi lựa chọn buông tay.
Anh ta mở điện thoại ra, ra vẻ trong sạch:
【Anh với cô ấy thật sự không có gì, em đừng nghi thần nghi quỷ nữa, người anh yêu là em.】
Lúc chia tay thời đại học, trên con đường rợp bóng cây trong trường, Ngô Tĩnh lặng lẽ đưa tay nắm lấy tay Lâm Tu Viễn, ánh mắt họ tràn đầy tình cảm mà chỉ hai người họ hiểu được.
Tôi cứ tưởng mình đã nắm được bằng chứng ngoại tình.
Nào ngờ, Ngô Tĩnh lại chọn ra nước ngoài lập nghiệp, Lâm Tu Viễn cũng trở lại như trước, tỏ ra nồng nhiệt với tôi.
Tôi nghĩ tình cảm của chúng tôi đã trở lại đúng quỹ đạo.
Tiếc rằng, sau đó Ngô Tĩnh chết đi, nhưng lại sống mãi trong trái tim Lâm Tu Viễn.
2
Không ngờ lời cô ta nói trước khi chết lại ứng nghiệm:
【Tô Ân, đừng tưởng cô chiếm được quãng đời còn lại của Lâm Tu Viễn mà đắc ý. Cho dù tôi chết đi, người anh ấy yêu, vĩnh viễn vẫn là tôi.】
Cô ta dù đã chết, tôi làm sao có thể thắng nổi một người đã khuất?
【Vợ ơi, em vất vả rồi. Cảm ơn em đã sinh cho anh một đứa con đáng yêu thế này.】
Tôi hờ hững quay mặt đi, né tránh cái chạm tay của anh ta.
【Tu Viễn, nếu đứa bé trước kia còn sống, giờ này chắc đã được một tuổi rồi nhỉ?】
Không khí bỗng chốc đông cứng lại.
Sắc mặt anh ta mang theo nhẫn nhịn, rõ ràng không muốn nghe tôi nhắc đến chuyện đó, giọng bỗng cao vút:
【Sao em lại nhắc đến chuyện đó? Đứa bé không đến được thế gian này là vì không có duyên với chúng ta, anh cũng rất đau lòng mà.】
Tôi cười lạnh:
【Không! Chính anh và Ngô Tĩnh đã giết chết con tôi!】
Tôi từng nghĩ Ngô Tĩnh chỉ là một sai lệch nhỏ trong cảm xúc của anh.
Còn người anh yêu sâu đậm từ đầu đến cuối vẫn luôn là tôi.
Tôi và Lâm Tu Viễn bước vào hôn nhân một cách đương nhiên.
Ngô Tĩnh, người đã lâu không gặp, cũng đến dự đám cưới.
Tôi mặc váy cưới, chìm đắm trong những lời chúc phúc của người thân bạn bè.
Thế nhưng, ở một góc không ai chú ý, chú rể của tôi lại đang ôm chầm lấy Ngô Tĩnh, như một đôi uyên ương số khổ.
Ngô Tĩnh tựa đầu lên vai anh ta, cố nén tiếng nức nở, bờ vai run rẩy không ngừng.
Hai người nhẹ nhàng nghiêng đầu lại gần nhau, trao nhau một nụ hôn sâu đầy lưu luyến.
3
Trước mặt bạn bè và bạn học cũ, tôi như phát điên lao đến chỗ họ.
【Hai người các người – một là bạn thân nhất của tôi, một là người tôi yêu nhất! Tại sao lại phản bội tôi?!】
【Tô Ân, tình cảm tôi dành cho Lâm Tu Viễn không kém gì cô, chẳng lẽ cô không thấy bất công với tôi sao? Cô có thể nhường anh ấy cho tôi không?】
Ngô Tĩnh có làn da trắng hơn tuyết, hàng mi dài khẽ rũ xuống, nước mắt lăn dài, khiến người ta nhìn thấy mà xót xa.
Lâm Tu Viễn ôm cô ta trong lòng, ánh mắt tràn đầy thương yêu.
Tôi căm ghét sự giả tạo thánh thiện ấy, trong khi họ đang che giấu thứ dục vọng bẩn thỉu nhất.
Tôi lê tấm thân bầu bảy tháng tiến lại gần, Lâm Tu Viễn liền chắn trước mặt Ngô Tĩnh, thẳng tay đẩy tôi ngã xuống đất…
Anh ta vẫn ôm chặt lấy Ngô Tĩnh, chế giễu tôi không chút nương tình:
【Tô Ân! Cô lại đang cố tình giả vờ đáng thương đúng không? Mau đứng dậy xin lỗi Tĩnh Tĩnh đi!】
Ngô Tĩnh dựa sát vào lòng Lâm Tu Viễn, nhìn tôi bằng ánh mắt khinh thường, khẽ mấp máy môi:
【Đi chết đi.】
Tôi ngã vào vũng máu, hôn mê bất tỉnh, đến khi được người thân đưa đến bệnh viện thì đứa bé đã không còn.
Lâm Tu Viễn quỳ gối trước mặt tôi, thề thốt với cha mẹ tôi:
【Ba mẹ, con với Ngô Tĩnh thật sự chưa xảy ra chuyện gì, tình cảm trong sáng đúng mực. Hôm đó cô ấy chỉ đến để nói lời tạm biệt… Về sau con sẽ sống tốt với Tô Ân.】
Cha mẹ tôi khuyên tôi:
【Ngay ngày cưới mà gây chuyện lớn như vậy, con mà đòi ly hôn thì nhà mình mất mặt lắm! Huống chi Tu Viễn còn chưa đến mức phản bội, con làm lớn chuyện làm gì!】
【Hơn nữa, người ta còn chưa đi quá giới hạn, chứng tỏ Tu Viễn là người có trách nhiệm. Ly hôn rồi, con còn tìm đâu ra người đàn ông tốt như nó?】
Cuối cùng, tôi đành thỏa hiệp.
Đã một năm kể từ khi Ngô Tĩnh qua đời, hôm nay là lần đầu tiên tôi nhắc đến cô ta.
Ánh mắt Lâm Tu Viễn lảng tránh, đẩy gọng kính trên sống mũi, giọng lạnh lùng:
【Cô ấy đã chết rồi, em còn muốn thế nào nữa? Sao cứ phải bám lấy chuyện cũ không buông? Chẳng lẽ chúng ta không thể sống yên ổn sao?】
【Bây giờ em cần nghỉ ngơi, để anh gọi mẹ sang chăm sóc em.】
Nói xong, anh ta vội vã rời khỏi phòng bệnh như chạy trốn.
Bên ngoài cửa sổ, sấm chớp bỗng vang lên ầm ầm, tia sáng xé rách không gian trong phòng, như đang chế giễu điều gì đó.
4
Một lúc sau, mẹ chồng tôi bế em bé từ phòng trẻ sơ sinh bước vào.
【Tô Ân, con dậy cho con bú đi, thằng bé đói rồi.】
【Con không muốn cho bú sữa mẹ, trên bàn đã có sữa công thức rồi.】
【Cái gì? Con nhìn Tu Viễn xem, nó được mẹ cho bú đến tận chín tuổi, bây giờ mới khỏe mạnh thế đấy. Còn con định cho cháu bà uống sữa công thức, muốn hại chết nó à?】
Bà ta đưa tay định vạch áo tôi ra.
Tôi vừa xấu hổ vừa giận dữ, cảm thấy chưa bao giờ nhục nhã như vậy, vội đưa tay ngăn lại, khiến ống kim truyền trên tay lệch ra, máu chảy ra ngoài.
Đúng lúc đó, Lâm Tu Viễn bước vào, lập tức giữ lấy ống kim, nhấn chuông gọi y tá.
【Mẹ! Bây giờ Tô Ân vẫn đang truyền nước, mẹ đang làm gì vậy?!】
Mẹ chồng không phục, cau có nói:
【Tu Viễn, nghe lời mẹ đi! Trẻ sơ sinh phải bú sữa mẹ mới tốt cho sức khỏe!】
Từ khi đứa bé chào đời, mẹ chồng tôi chỉ chăm chăm xoay quanh nôi em bé, đến cả một ánh mắt nhìn tôi cũng không có.
Làm dâu nhà họ Lâm mấy năm, bà ta luôn soi mói, bới lông tìm vết, đến cả mâm cơm cũng phải bày theo ý bà ta.
Ngôi nhà này, từng người một đều khiến tôi lạnh lòng.
【Đủ rồi! Mẹ không thể thông cảm cho Tô Ân một chút sao?!】
Y tá xử lý xong kim truyền, Lâm Tu Viễn đứng bên hỏi han cẩn thận, ra dáng một người chồng chu đáo.
Chờ y tá rời đi, anh ta lập tức nở nụ cười lấy lòng, bước lại gần tôi, giọng dịu dàng:
【Vợ ơi, vừa rồi là anh nóng quá, hôm nay vừa mới giải quyết được một khách hàng khó tính, anh lập tức quay về. Cuối tháng có thưởng, em thích gì anh tặng em nhé?】
Diễn nhiều quá rồi, chẳng lẽ đến chính anh ta cũng nhập vai luôn rồi sao?
Tôi liếc xéo anh ta một cái:
【Ngô Tĩnh cũng chết vì khó sinh vào đúng ngày này. Sinh nhật con mình lại trùng với ngày giỗ của cô ta, anh nói xem có phải rất có duyên không?】
Nghe vậy, Lâm Tu Viễn sững người trong chốc lát, rồi lập tức bật dậy—
【Sao em lại nhắc đến cô ấy nữa? Cô ấy đã chết rồi, em vẫn không chịu buông tha sao! Anh không ngờ em lại độc ác đến vậy! Cô ấy đã làm gì sai chứ?!】
Người đàn ông mím môi chặt, đường viền quai hàm căng lên sắc nét, cố gắng kiềm chế cảm xúc đang cuộn trào.
Tôi chợt nhớ đến khi anh ta mười tám tuổi, chàng trai trẻ đứng dưới gốc cây anh đào, ánh mắt rực rỡ, vành tai đỏ bừng như muốn nhỏ máu.
【Tô Ân, anh thích em. Em có đồng ý cùng anh nắm tay đi hết quãng đời còn lại không?】
Mỉa mai thay, giờ đây vì một người phụ nữ đã qua đời, anh ta lại lạnh lùng chế giễu tôi.
Thấy sắc mặt tôi không vui, anh ta bóp nhẹ sống mũi, trong mắt thoáng hiện nét áy náy.
【…Xin lỗi em, Tô Ân, anh quá kích động.】
Đọc tiếp