Chương 3 - Bóng Ma Trong Đám Cưới

Tôi bị đánh thức bởi tiếng gọi nhỏ của Chu Tiểu Vân.

Lúc đó trong phòng đã tắt đèn.

Cô ấy lay nhẹ tôi, thì thầm: “Cậu có thể đi toilet với tớ không? Tớ hơi sợ đi một mình.”

Lúc đó tôi đã thấy có gì đó rất lạ.

Rõ ràng tôi không thân với cô ấy, trong khi người ngủ bên kia cô mới là bạn cùng lớp.

Không gọi người thân quen mà lại gọi tôi, sao nghe cũng không hợp lý.

Tôi dứt khoát quay người vào trong, giả vờ không nghe thấy.

Chu Tiểu Vân gọi tôi thêm mấy tiếng, thấy tôi không đáp, cô ấy có lẽ đành từ bỏ,

Tự mình cầm đèn pin điện thoại, lặng lẽ xuống giường, lần mò trong bóng tối mở cửa ra ngoài.

Đêm ở quê lạnh buốt.

Vừa mở cửa, gió lạnh ùa vào phòng, phần phật từng đợt.

Hai cánh cửa gỗ bị gió thổi bật ra bật vào, kêu lên ken két.

Tôi tỉnh táo hơn chút, lôi điện thoại dưới gối ra xem giờ.

“11:59:05.”

Tôi nhớ đến lời bà dặn về giờ quỷ quay về, liền tò mò bước xuống giường, tới sát cửa sổ nhìn ra ngoài.

Chỗ gọi là toilet thật ra chỉ là một chòi cỏ hình tam giác ở góc sân.

Mấy tấm ván ghép sơ sài thành một vòng, miễn cưỡng đủ che người.

Từ đây nhìn ra, dưới ánh trăng, tôi vẫn có thể thấy bóng ai đó lay động qua kẽ hở cánh cửa chòi.

Nhìn kỹ một hồi, tôi chỉ thấy bóng Chu Tiểu Vân, hoàn toàn không có cái gọi là “quỷ quay về” như bà từng nói.

Tôi thở dài lắc đầu – bà nội đúng là quá tin mấy chuyện truyền miệng.

Tôi đang nghĩ ngợi thì…

Một cơn gió xoáy đột nhiên thổi qua ngoài sân,

Lá khô và cành gãy trên mặt đất bị cuốn sạch về bốn góc.

Và ngay khi gió ngừng lại, giữa sân trống trơn, sáng loáng như được quét sạch…

Từng dấu chân ướt sũng, với gót chân khép chặt – y như bóng ma – lặng lẽ xuất hiện!

4

Vô số bóng người bỗng dưng xuất hiện giữa không trung.

Họ trông như vừa được vớt từ dưới nước lên, toàn thân ướt sũng từ đầu đến chân.

Tuy đang đứng đó, nhưng ai nấy đều lưng còng vai rũ, ánh mắt vô hồn.

Quần áo họ mặc, không phải đồ người sống, mà là loại áo liệm đen xanh viền chỉ vàng, thêu hoa văn đỏ rực dành cho người chết.

Cảnh tượng kỳ quái đến rợn người ấy khiến tôi lại nhớ đến lời dặn của bà.

Tôi rút điện thoại ra, liếc nhìn màn hình: “00:00:00”.

Mười hai giờ khuya lễ Trung Nguyên – giờ quỷ quay về.

Không được ở ngoài trời, nếu không sẽ bị kéo về âm phủ!

Lời dặn đầy lo lắng của bà còn vang vọng trong tai.

Cộng thêm cảnh tượng quỷ dị ngoài kia, cuối cùng tôi cũng tin… trên đời này thật sự có quỷ!

Đúng lúc ấy, từ căn chòi rơm trong sân vang lên một tiếng thở dài của Chu Tiểu Vân.

Ngay sau đó là tiếng kéo khóa lách cách.

Tôi thầm réo lên: Không ổn rồi, cô ấy sắp ra ngoài!

Quả nhiên, giây sau, cánh cửa gỗ được đẩy hé ra từ bên trong.

Lũ oan hồn trong sân như bị thứ gì đó thu hút.

Đồng loạt quay đầu, nhìn về phía Chu Tiểu Vân.

Chúng lảo đảo bước đi, từng bước, từng bước, chậm rãi vây lấy cô ấy.

Chu Tiểu Vân vẫn không hề hay biết, tay xoa bụng, vừa đi vừa lầm bầm bước về phía tôi.

Mồ hôi lạnh túa ra trên trán tôi, nhỏ giọt xuống.

Tôi do dự, không biết có nên vẫy tay gọi cô ấy quay lại hay không.

Nhưng nếu tôi cử động, nhỡ đâu bị lũ quỷ trong sân phát hiện thì sao?

Ngay lúc tôi còn đang do dự, trong khung kính cửa sổ lại hiện lên một cảnh tượng kinh hoàng hơn.

Khi đèn pin trên tay Chu Tiểu Vân vô tình lia qua ô cửa nơi tôi đang nhìn ra.

Qua ánh phản chiếu của cửa kính, tôi nhìn thấy—

Trên trần, ngay phía trên những chiếc giường sau lưng tôi…

Có mười cái xác treo lủng lẳng bằng dây thừng thô to.

Toàn thân chúng căng cứng, mũi chân chĩa thẳng xuống đất.

Trên mặt tất cả đều nở nụ cười kỳ dị, mắt trợn trừng, không chớp…

Và đang nhìn chằm chằm vào tôi!

5

Tôi hoảng loạn ngồi phịch xuống đất.

Quay đầu nhìn lại – phía sau chẳng có gì cả, mọi người vẫn đang nằm ngủ trên giường.

Tôi lia ánh mắt dò xét từng người một, cho đến chiếc giường cuối cùng thì khựng lại.

Tống Từ đâu rồi?

Chỗ anh nằm trống không, chăn gối bị xốc lên.

Tôi bước tới sờ thử – đệm lạnh ngắt, không còn hơi ấm, chứng tỏ anh đã rời khỏi từ lâu.

Tôi quay trở lại bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.

Những bóng ma ướt đẫm nước trong sân lúc trước… đã biến mất.

Lạ kỳ hơn, Chu Tiểu Vân cũng chẳng còn đâu.

Tôi chợt lạnh sống lưng, nhớ tới lời bà từng nói.

Chẳng lẽ… Chu Tiểu Vân và Tống Từ đều đã bị quỷ mang về âm phủ rồi sao?

Khi tôi còn đang rối bời, bỗng phát hiện đèn bên trong chiếc BMW của Tống Từ vẫn đang bật sáng.

Tôi do dự vài giây, rồi quyết định ra ngoài xem thử.

Lúc này đã hơn mười hai giờ đêm được năm phút – nghĩa là giờ quỷ quay về đã qua.

Cửa âm giới cũng đã khép, ra ngoài bây giờ chắc sẽ không sao.

Tôi siết chặt tượng Chung Quỳ trước ngực, từ từ đẩy cửa, rón rén bước ra sân.

Tôi đi đến bên cạnh xe Tống Từ, cúi người nhìn vào trong.

Cửa không khóa, bên trong cũng không có ai – chỉ có đèn trần xe vẫn bật.

Tôi tiện tay tắt đèn, chợt cảm thấy có gì đó không ổn.

Trong xe… hình như thiếu một thứ.

Tôi cố nhớ lại, rồi sực tỉnh.