Chương 1 - Bông Hoa Biết Nói
Tôi cất điện thoại, bước tới bàn, cầm lấy chiếc ly trống, tự rót cho mình một ly rượu.
Cầm ly lên, tôi nhìn chằm chằm vào những cơ bắp căng cứng vì lo lắng của Hà Tiêu, rồi bật cười.
Buồn cười thật, cười đến chảy cả nước mắt.
“Em đâu dám làm phiền anh đâu. Chẳng qua sợ không ai mừng sinh nhật cho anh nên mới tranh thủ về sớm thôi. Ai ngờ bên cạnh anh lại có một bông hoa biết nói như thế. Nhưng mà lỗi là ở anh đấy, dù em còn chưa chính thức về, nhưng chuyện có chị dâu mới thì cũng nên báo em trước một tiếng chứ. Không thì em chẳng biết phải chuẩn bị quà gì.”
Tôi cười rạng rỡ nhìn Hà Tiêu, uống cạn ly rượu trong tay, sau đó quay sang nhìn Tiểu Hàn, vui vẻ nói:
“Đây chính là chị dâu rồi nhỉ? Xinh thật đấy, đúng là có phúc quá. Hôm nào chị dâu rảnh dẫn em đi dạo trung tâm thương mại nhé, em mua quà tặng chị coi như thay anh Hà cảm ơn chị đã ‘thu nhận’ anh ấy.”
Không ai nói gì thêm.
Chán thật đấy.
“Cơ thể em yếu, uống rượu làm gì? Ở đây cũng không phải chỗ em nên tới. Về đi, anh gọi người đưa em về.”
Hà Tiêu định giật ly rượu trong tay tôi, nhưng tôi không buông.
“Ơ kìa, anh à, buông tay đi chứ. Lỡ chị dâu hiểu nhầm gì thì lại thành lỗi của em mất.”
Tôi bình tĩnh gỡ từng ngón tay của Hà Tiêu ra khỏi tay mình.
Gỡ xong, tôi còn xoa xoa chỗ vừa bị nắm, như thể muốn phủi sạch mọi thứ dính dáng tới anh.
Tôi ngẩng đầu, nở một nụ cười lịch sự.
“Hôm nay không chuẩn bị quà cho các anh chị, thật ngại quá. Tiền tiệc hôm nay cứ tính vào tài khoản của em, lần sau gặp lại em sẽ đền bù chu đáo.”
Tôi xoay người bước ra khỏi phòng.
Ngay khi cánh cửa bao phòng đóng lại, tôi nghe thấy giọng nói của Hà Tiêu:
“Con bé đó từ nhỏ được nuông chiều quá thôi, đừng để tâm. Tiếp tục đi.”
Tiếng chén ly cụng nhau lại vang lên, tiếng cười nói lại tràn ngập, như thể tôi chỉ là một đoạn kịch ngắn chẳng mấy ai để tâm.
3
Ngón tay siết chặt vào lòng bàn tay, tim tôi nhói lên từng chút.
“Con bé đó từ nhỏ được nuông chiều quá thôi, đừng để tâm. Tiếp tục đi.”
Con bé?
Tôi chợt nhớ lại một vài chuyện cũ.
Năm tôi mười hai tuổi, gia đình Hà Tiêu dọn đến sống gần nhà tôi.
Nghe nói họ đến H quốc để tránh rắc rối gì đó.
Cụ thể là chuyện gì thì tôi không rõ, hình như là một cuộc tranh đoạt quyền lực.
Cha của Hà Tiêu mất trong một vụ tai nạn xe hơi bất ngờ, ông nội của anh đã đưa anh và mẹ sang M quốc lánh nạn.
Lúc ấy, Hà Tiêu chìm trong nỗi đau mất cha và cảm giác bất an khi đến một nơi hoàn toàn xa lạ.
Mẹ anh – bà Chu – là người rất nhạy bén trước những biến động của cuộc sống.
Dù ông nội Hà Tiêu đã gửi cho họ một khoản tiền lớn, bà vẫn quyết định quay lại nghề nghiệp từng bỏ dở, nộp hồ sơ vào một công ty lớn ở H quốc.
Là một người phụ nữ đã lập gia đình, lại có con nhỏ, bà Chu phải nỗ lực rất nhiều để chứng minh năng lực của mình với công ty.
Thế là, Hà Tiêu dần bị bỏ rơi.
Chính tôi là người đã để ý đến cậu bé sống cạnh nhà, luôn trầm lặng và thu mình.
Cậu ấy giống hệt tôi khi mới đến H quốc – lạc lõng, cô đơn và khó gần.
Chính ông nội tôi là người luôn ở bên tôi, dù ông bận trăm công nghìn việc, vẫn kiên nhẫn từng chút một mở lòng tôi ra.
Tôi nhìn Hà Tiêu, cứ như thấy lại chính mình năm đó.
Tôi muốn cứu lấy “tôi” của ngày xưa ấy.
Thế là tôi bắt đầu tìm cách bắt chuyện với cậu ấy.
Sau một năm kiên trì, cuối cùng tôi cũng có thể nói chuyện được vài câu với cậu.
Tôi cũng thi đỗ vào cùng ngôi trường với cậu ấy.
Lúc đó tôi mới biết, vì tính cách khép kín, cậu ấy không có lấy một người bạn trong trường.
Thậm chí đôi khi còn bị bắt nạt học đường.
Vì trường có hệ đào tạo liên cấp, nên hầu hết học sinh đều đã quen biết nhau từ trước.
Người mới đến rất dễ bị cô lập, đặc biệt là kiểu người sống nội tâm như Hà Tiêu.
May mà tôi nhập học sớm hơn, lại thêm việc ông nội tôi có chút danh tiếng, nên cũng có mấy anh chị lớp trên chịu đứng ra che chở.
Tôi chưa bao giờ bị bắt nạt như thế.
Một lần tình cờ, tôi phát hiện cậu bị chặn trong phòng tài liệu, mấy người xung quanh còn định đánh cậu.
Hà Tiêu theo phản xạ giơ tay ôm đầu.
Tôi lập tức kéo mấy anh chị đang dẫn tôi đi làm quen với trường chạy đến.
Những người đó đều là nhân vật nổi bật trong trường, chẳng mấy chốc đã đuổi được đám gây chuyện kia đi.
Tôi đỡ Hà Tiêu đứng dậy, nhưng cậu chỉ lặng lẽ gạt tay tôi ra, như thể không muốn để tôi thấy dáng vẻ thảm hại của mình.
Từ đó về sau, tôi thường xuyên đến thăm cậu.
Nhờ có sự hiện diện của mấy anh chị lớp trên, đám người thích gây sự kia cũng dần dần không còn dám động vào Hà Tiêu nữa.
Cậu không còn sống trong sợ hãi, bắt đầu thể hiện năng lực thật sự của mình, liên tiếp giành được nhiều giải thưởng.
Ba năm trôi qua mẹ của Hà Tiêu cũng dần đứng vững trong công ty, có nhiều thời gian hơn để ở bên cậu.
Hà Tiêu cũng dần thoát khỏi bóng tối của quá khứ, không còn là cậu bé lạnh lùng cô độc ngày nào nữa.
Khi tôi định rút lui, vì thấy mình đã làm tròn vai, thì Hà Tiêu đã nhận ra ý định đó.
Cậu đứng chặn trước cửa nhà tôi, nói rằng cậu thích tôi, rồi bắt đầu theo đuổi tôi suốt ba năm liền.
Có lẽ là vì trong khoảng thời gian chăm sóc cậu, tôi đã lặng lẽ động lòng.
Hoặc cũng có thể là ba năm cậu kiên trì ở bên tôi, khiến tôi dần dần đắm chìm trong sự dịu dàng đó.
Khi tôi bắt đầu mơ mộng về tương lai hạnh phúc của hai người, thì một cuộc gọi từ ông nội cậu đã kéo cậu và mẹ quay trở về C quốc.
Ông nội cậu giữ được quyền lực trong tay.
Sau khi chứng kiến khả năng của mẹ Hà Tiêu tại H quốc, ông ấy liền gọi điện bảo bà dẫn cậu về nước.
Đồng thời hứa sẽ trao cho bà 10% cổ phần công ty, và chỉ định Hà Tiêu làm người thừa kế.
Mẹ Hà Tiêu không nói gì, nhưng tôi biết… bà vẫn luôn nhớ quê hương, nhớ về những kỷ niệm với chồng cũ tại C quốc – cũng giống như Hà Tiêu vậy.
Tôi không hề bất ngờ khi bà chọn quay về.
Chỉ là điều khiến tôi ngạc nhiên, là trước khi về nước, bà lại mời tôi và ông nội tôi ăn một bữa cơm.
Bà mang theo chiếc vòng tay mà cha Hà Tiêu từng tặng bà – món đồ gia truyền của nhà họ Hà để trao cho con dâu – rồi đeo vào tay tôi.
Bà nói, bà ghi nhận tình cảm giữa tôi và Hà Tiêu, và cảm ơn tôi vì đã đồng hành cùng cậu suốt một thời gian khó khăn như thế.
Bà còn nói, tôi là người con dâu mà bà đã chọn sẵn.
Cũng chính đêm hôm đó, Hà Tiêu đã hôn tôi.