Chương 9 - Bóng Đêm Như Nước
13
“Trường công chúa điện hạ, thai nhi trong bụng người vẫn còn một tia sinh cơ, thảo dân có thể cố gắng giữ lại cho đứa bé.”
Phó Dạ nắm chặt tay ông ta: “Ý của ngài là gì?”
Du y đã gặp quá nhiều người như vậy, không hề lấy làm lạ.
“Ý tứ là bệnh tình của Trường công chúa đã không thể xoay chuyển, thảo dân có thể làm được, cũng chỉ là giữ lại đứa trẻ.”
“Ngày sinh con, cũng chính là ngày Trường công chúa qua đời.”
Phó Dạ không chút do dự nói: “Không, không cần đứa trẻ, chỉ cần giữ được A Đàn.”
Chàng rút kiếm chĩa thẳng vào du y, ánh mắt điên cuồng.
“Bản vương chỉ cần A Đàn.”
Ta khẽ quát ngăn Phó Dạ.
“Phó Dạ, ta muốn đứa trẻ được sống.”
Thanh kiếm trong tay chàng loảng xoảng rơi xuống đất.
Trong mắt toàn là van xin.
“A Đàn.”
Ta không hề lay động.
“Chàng đừng nghĩ cách khác, đứa trẻ mất rồi, ta cũng sẽ không sống một mình.”
Từ ngày đó trở đi, ta ở lại trong thảo lư của du y.
Mỗi ngày thuốc đắng như nước chảy liên tục được đưa vào phòng ta.
Phó Dạ bưng thuốc, trơ mắt nhìn ta hết bát này đến bát khác uống cạn.
Dần dần, cả người ta gầy rộc đi, như thể đứa trẻ trong bụng đã hút cạn sinh lực cuối cùng của ta.
Còn Phó Dạ chỉ có thể đứng nhìn, bất lực không làm gì được.
Giống như năm xưa ta trơ mắt nhìn chàng từng chút một trở nên xa lạ đến biến dạng.
Nỗi đau của ta không hề ít hơn chàng dù chỉ một phần.
Trên đời này, hai chữ hối hận vốn chẳng đáng giá.
Những ngày ở thảo lư, việc chàng làm nhiều nhất, chính là đứng từ xa trông coi ta, không dám đến gần.
Ta biết chàng sợ nhìn vào ánh mắt ta.
Trong mắt ta đã không còn tình yêu dành cho chàng một cách trọn vẹn, không giữ lại gì nữa.
Ta cũng biết, ban đêm chàng thường lén vào phòng ta, cẩn thận vuốt nhẹ mái tóc ta.
Dường như chỉ như vậy thôi cũng đủ để chàng tự an ủi.
Ngày sinh nở đến rất đột ngột.
Thật ra ta không cảm thấy đau lắm, bởi ý thức đã dần mơ hồ.
Nghĩ như vậy cũng tốt, ta tự giễu mà cười.
Phó Dạ ôm lấy ta, tay run rẩy không thành hình.
Chàng định chạy ra ngoài gọi người, ta lại gắng sức nắm lấy vạt áo chàng.
“Đừng đi.”
Phó Dạ quỳ xuống trước giường, ghé sát bên môi ta.
“A Đàn, nàng muốn nói gì?”
Ta đưa tay lau đi những giọt nước mắt không ngừng rơi của chàng.
Hình như ta chưa từng thấy chàng khóc như vậy, cũng thật hiếm hoi.
“Ta muốn chàng hứa với ta một chuyện, bất kể đứa trẻ này là con trai hay con gái, chàng đều phải yêu thương nó.”
Nói một hơi dài như vậy, ta đau đến mức khẽ rên lên một tiếng.
Phó Dạ hoảng loạn nắm chặt tay ta, lực mạnh đến đáng sợ, như thể muốn níu giữ sinh mệnh đang trôi tuột khỏi tay mình.
“Được, ta hứa với nàng, ta cái gì cũng hứa.”
Ta yên tâm rút tay về, ra hiệu cho chàng đi mời du y tới.
Cả một đêm dài trôi qua.
Tiếng khóc trẻ sơ sinh xé toạc bầu trời vừa hửng ánh bình minh.
Du y ôm đứa trẻ đã được quấn kỹ, đưa cho Phó Dạ.
“Chúc mừng vương gia, hỷ được thiên kim.”
14
Phó Dạ không đưa tay đón lấy đứa trẻ, mà vùi đầu vào bên cổ ta.
Chàng vẫn luôn ở trong phòng, nhưng lại chẳng thể thay ta chịu đựng nỗi đau ấy.
Ta khó nhọc nâng tay, khẽ vỗ vỗ chàng, ra hiệu đặt đứa trẻ bên cạnh ta.
Nhìn khuôn mặt nhỏ trắng trẻo của con, ta nở một nụ cười đã rất lâu rồi mới có.
“Con giống ta.”
Trên mặt chàng không có chút vui mừng nào, bởi chàng biết, chàng thật sự không giữ được ta nữa rồi.
Du y thay cho ta một lát sâm, đặt vào miệng ta.
Ta hít thở ngắn ngủi một chút, còn có tâm tình đùa cợt.
“Đáng tiếc không phải bé trai mà mẫu thân chàng mong muốn, phen này bà ấy lại nói ta cắt đứt hương hỏa nhà chàng cho xem.”
Một tia máu tràn ra nơi khóe môi ta, Phó Dạ run tay lau mãi không ngừng.
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa.”
Ta lắc đầu.
“Nghe ta nói hết.”
“Nhũ danh của con, gọi là Hi Nhi, còn tên chính, chàng tự nghĩ.”
“Và nữa, chàng phải sống cho tốt, nhìn con lớn lên.”
Ta nói một câu, bờ vai Phó Dạ lại sụp xuống một phần, cho đến khi cả người chàng cong lại như một cây cung căng đến sắp đứt.
Người sống sót luôn là người đau đớn hơn, ta hiểu chàng.
Nhưng ta lại cảm thấy rất nhẹ nhõm.
Còn nhớ năm ta quen Phó Dạ, ta mới mười tuổi, chàng cưỡi ngựa lớn, cố ý để con ngựa hướng về phía ta phì mạnh, dọa ta khóc ầm lên.
Không ngờ vừa đánh vừa náo, ta lại trở thành thê tử của chàng.
Ta đã từng yêu chàng, oán hận chàng, hối hận, rồi lại tha thứ.
Còn bây giờ.
Ta được giải thoát rồi.
(hoàn)