Chương 5 - Bóng Đêm Kinh Hoàng
Ngước nhìn lên, Vương Dao đã nhào tới, cưa máy gầm rú cắm vào người Tiêu Dũ, tiếng thịt da xé toạc ghê rợn.
“Chạy đi!”
Tôi lồm cồm bò dậy, mặt đẫm nước mắt, kéo cái chân vừa trẹo, tập tễnh lao vào rừng sâu.
Chạy đến khi kiệt sức, tôi mới phát hiện mình lạc đường.
Lôi chiếc điện thoại giấu sẵn, chẳng có sóng; ngay cả số khẩn cấp cũng không gọi được.
Không ổn.
Nếu cảnh sát đến mà không liên lạc được, chưa chắc ai sẽ tìm thấy tôi trước, họ hay Vương Dao.
Tôi dò dẫm, men theo hướng tín hiệu yếu.
Cuối cùng, ở một khoảng rừng thưa, hiện lên hai vạch sóng.
Tôi vội bấm gọi, gửi lại vị trí hiện tại.
“Cô gái, vị trí của cô quá hẻo lánh. Chúng tôi đang dốc lực đến, ước chừng còn khoảng hai mươi phút. Cô nhất định phải tự bảo vệ mình!
Hai người bên cô là đối tượng giết người hàng loạt chúng tôi đang truy bắt. Họ có rối loạn nhân cách chống đối xã hội, thích đùa bỡn tâm lý nạn nhân, nhìn người hấp hối giãy giụa. Cực kỳ cẩn thận!
Và còn nữa, khi tra vị trí lúc nãy, chúng tôi phát hiện điện thoại của cô bị cài theo dõi. Mau tìm chỗ ẩn nấp, rồi vứt điện thoại đi!”
8
Định vị điện thoại…?
Lông tơ trên người tôi dựng đứng, hơi thở nghẹn lại. Tôi hoảng hốt đảo mắt quan sát bốn phía.
Một cơn gió lạnh thổi qua trong bóng tối rừng sâu vang lên tiếng lá xào xạc, xen lẫn tiếng quạ kêu khàn đục như khoét vào xương tủy. Hình như còn có âm thanh rất khẽ, mơ hồ vọng lại.
Tôi rùng mình, vội ném chiếc điện thoại trong tay đi, rồi chạy ngược hướng thật nhanh.
Cuối cùng, tôi bò rạp xuống một bụi cây rậm rạp, dùng những cành lá che kín thân mình, không dám thở mạnh.
Khi đôi chân đã tê cứng, từ không xa bỗng vọng đến tiếng cười khẽ của một người phụ nữ.
“Yo, Tiêu Dũ, cho anh đóng kịch mà tìm chẳng ra à?”
, Giọng của Vương Dao.
Tiêu Dũ?
Tôi còn chưa kịp suy nghĩ, đã nghe giọng Tiêu Dũ đáp lại, lạnh lẽo:
“Bớt nói nhiều, tiếp tục tìm. Cô ta không chạy xa được.”
m thanh ấy mang theo sự âm trầm rợn người, chẳng còn chút gì của dáng vẻ dịu dàng ngày thường.
Vương Dao cười khẩy, giọng đầy mỉa mai:
“Nhìn anh kìa, một người phụ nữ mà cũng không lo xong. Đến giờ nó vẫn chẳng tin anh, còn phải để tôi tự ra tay.”
Có tiếng bật lửa vang lên, hắn châm thuốc.
“Không phải lỗi tôi. Chính cô ép tôi lừa nó ký hợp đồng bảo hiểm. Con bé Linh Linh ranh mãnh lắm, cứ đòi chờ luật sư của bố nó xem qua.”
Bảo hiểm…
Tôi chợt nhớ chuyến du lịch Thái Lan trước đây, Tiêu Dũ từng ra sức khuyên tôi mua một gói bảo hiểm. Khi ấy tôi đã thấy kỳ lạ, nhưng anh không nhắc lại nên tôi cũng bỏ qua.
Vương Dao tiếp tục cười khẩy:
“Thấy chưa, giờ mới biết gấp? Câu chuyện anh bịa, còn đổ cho tôi giết con chó… Thực ra là anh giết con mèo nhà hàng xóm, suýt bị cảnh sát điều tra, may mà tôi che giấu giúp.
Ba của Linh Linh là biên kịch, nó lớn lên quen nghe kịch bản, với cái tài diễn kém cỏi của anh mà đòi lừa nó? Nực cười.”
“Cô nói đủ chưa, Vương Dao?” – Tiêu Dũ gằn giọng, âm điệu đầy sát khí.
Vương Dao quả nhiên im bặt.
Tiếng bước chân của họ dần xa, tôi mới dám đưa tay xoa đôi tay đã tê dại.
Đột nhiên, ánh trăng chiếu trên bàn tay tôi bị một bóng đen che khuất.
Tôi giật mình ngẩng đầu,
Tiêu Dũ đang cúi xuống phía trên, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm tôi.
“Tóm được em rồi, A Lăng.”
9
“Anh… anh định làm gì?” – tôi cắn chặt lòng bàn tay, buộc mình phải bình tĩnh.
Nghe tôi hỏi, hắn khẽ nhếch môi, ánh nhìn tối tăm:
“Vừa rồi em chẳng nghe rõ hết rồi sao, A Lăng?”
“Các người muốn tiền, tôi đưa! Chỉ cần đừng động đến tôi, muốn bao nhiêu cũng được!”
Anh ta cúi đầu cười khẩy:
“Tiền ư? Giá mà tiền giải quyết được.”
Nói xong, vẻ âm hiểm trên mặt chợt biến mất.
Anh kéo tôi đứng dậy, nói:
“Đi thôi, anh đưa em ra ngoài.
Những gì anh kể trước đó đều là thật, mau đi, kẻo Vương Dao đuổi kịp.”
Tôi bị anh kéo đi, cái chân sưng tấy như bánh bao khiến từng bước thật khó nhọc.
Chưa kịp đi xa, từ bóng tối phía trước, Vương Dao hiện ra,
tay cầm cưa máy, toàn thân bê bết máu, trên cổ còn vắt một đoạn ruột người không rõ của ai.
Đôi mắt cô ta lồi ra, đỏ ngầu như ác quỷ khát máu.
Cô nhe răng cười, mặt mày dữ tợn:
“Tiêu Dũ, anh thật dám phản bội chúng ta vì một ả đàn bà?”
Ánh mắt cô ta tràn đầy oán hận, quét về phía tôi:
“Nó chỉ là con mồi thôi!”
Tiêu Dũ lập tức chắn trước mặt tôi:
“Vương Dao, để cô ấy đi. Đừng tiếp tục sai lầm nữa.”
Vương Dao bật cười điên loạn, khóe môi nhếch thành một đường tàn bạo.
Cô khởi động cưa máy, gầm lên lao về phía chúng tôi.
Tiêu Dũ dang tay cản, nhưng lưỡi cưa vẫn sượt qua máu phụt ra bắn đầy mặt tôi.
Anh hét lên thảm thiết:
“Chạy đi, Linh Linh!”
Tôi lắc đầu, rồi trong ánh nhìn run rẩy của Tiêu Dũ, tôi bước tới phía sau Vương Dao.
Trong tay tôi, con dao gọt trái cây nhặt được lúc chạy qua phòng khách.