Chương 6 - Bổn Tiểu Thư Ta Là Nhẫn Bạch Ngọc

16

Ta đã không hóa thành nhẫn ngọc kể từ lần trước một thời gian.

Khi Thẩm Quân Dao trở về, ta cảm giác hắn có chút khó chịu.

Lần hóa nhẫn này ta vô tình nghe được cuộc trò chuyện của hắn và ca ta, nhưng ta vẫn chưa nói với hắn câu nào.

“Sự việc lần này không bình thường. Bọn họ ít nhiều có liên quan đến.”

Thẩm Quân Dao vẫn im lặng.

Ca ta khẽ thở dài: “Thật tốt nếu chúng ta có thể tìm cách liên lạc với Cảnh Trung.”

Nghe họ nói chuyện ta không kìm được mà khẽ siết chặt ngón tay Thẩm Quân Dao.

Thẩm Quân Dao nhìn ca.

Ta đoán là hắn đã biết ta sẽ đến.

Thẩm Quân Dao đưa tay chạm vào nhẫn ngọc, vẻ nghiêm trọng trên mặt tiêu tán đi vài phần.

"Có lẽ thực sự có một cách."

Hai người họ lúc này đang ở trong một cái hang nhỏ.

Trên núi ban đêm rất lạnh, nhưng bọn họ sợ bị sát thủ phát hiện nên không dám đốt lửa. Ca ca ta: "Hả?"

“Cậu bị ngốc vì lạnh à?”

Ngày thứ hai.

Ta tìm phụ thân nói chuyện riêng.

Ta đã viết lại những gì Thẩm Quân Dao nói và đưa cho ông.

“Phụ thân nhất định phải cho bệ hạ biết cái này.”

Phụ thân nhìn ta một cách kỳ lạ.

"Thẩm Quân Dao sợ bị chặn giữa chừng nên đã lén đưa cho con.”

Phụ thân ta hiểu ý lập tức nó đi.

Sau khi về phòng ta không thể ngủ tiếp được nữa.

Trước khi phụ thân ta lên triều, ông cho người hầu đến báo rằng Thẩm Quân Trạch đã đến đây.

“Không gặp!”

Vì sao người này lại trở thành thạch cao da chó?

"Nhưng Tứ hoàng tử nói chuyện liên quan đến Đại hoàng tử, mạng người bị đe dọa."

17

Ngay khi Thẩm Quân Trạch bước vào.

Ta sợ y sẽ nói gì đó về việc ông trời cho anh ấy cơ hội quay lại lần nữa nên tôi đã chủ động chặn miệng y.

“Nói chuyện chính sự thì ta nghe, còn không thì mời.”

“Tới tới đây là muốn đàm phán với nàng.”

Ta nhướn mày.

Thẩm Quân Trạch mỉm cười.

"Tống Thế đến Từ Châu để trừng phạt nghiêm khắc những quan chức tham nhũng ở địa phương. Nàng có nghĩ những người đó sẽ để anh ta trở về kinh thành an toàn không?"

"Vậy thì sao?"

Giọng điệu của ta lạnh lại.

Ta rất muốn biết loại ngà voi nào thoát ra từ miệng con chó của y.

“Trong kinh có nhiều cặp mắt như vậy, bọn họ không tìm được viện binh, nhưng ta có thể dẫn nàng đi cứu hắn.”

“Chỉ cần nàng chịu trở thành thiếp của ta, phò tá ta lên ngôi.”

Chát!

"Vậy thì...cứ mơ đi."

Thái độ của ta rõ ràng không phải là điều y mong muốn.

Thẩm Quân Trạch cau mày: “Ngươi không lo lắng cho sự an toàn của ca ca mình sao?”

“Không lo!”

Thẩm Quân Trạch hít sâu một hơi: “Điều này ngươi không muốn làm, có rất nhiều người muốn! Hiện tại ta đang nói chuyện với ngươi với tư cách là Hoàng tử, chính là…”

“Là thê thiếp, ta không thèm!”

Ta không những không để ý đến y mà còn thấy y phiền phức nên dùng chân đá vào ngực anh ta.

Thẩm Quân Trạch bị đá liền tức giận hét lên:

"Ngươi có biết Tống Thế xảy ra chuyện gì không? Hôm nay hắn sẽ an táng ở Mãng Sơn để bảo vệ Thẩm Quân Dao! Chỉ có ta mới biết vị trí của bọn họ!"

Tôi đang định rời đi. Nhưng bị lời nói của hắn chặn lại.

"Sao ngươi dám một mình tới đây, nói nhiều lời đáng ghét như vậy, tưởng có thể bình an vô sự chạy trốn?”

"Ngươi thật sự cho rằng ta không dám đánh ngươi?"

Ta không những đánh y mà còn trói anh ta lại, ta chỉ rút một mảnh vải nhét vào cái miệng ghê tởm của anh ta thôi.

"Ông trời cho ngươi cơ hội quay lại không phải để gây rắc rối cho người khác.”

"Thẩm Quân Trạch, cả đời ta chưa bao giờ trở thành kẻ vô dụng bởi vì ngươi đã đánh mất hết võ công của ta!"

Đồng tử của Thẩm Quân Trạch đột nhiên mở rộng.

18

Thẩm Quân Trạch chỉ biết đấm và đá, nên ta đã giao cho người hầu canh giữ. Ta thấy không ổn bèn giao y cho mẫu thân.

Nên để cho mẫu thân xử lí kẻ như vậy.

"Thẩm Quân Trạch phái sát thủ đến ngăn chặn và g i ế t c h ế t ca ca cùng những người khác ở ngoại thành. Nhi nữ muốn đi!”

Đợi khi y tỉnh lại có lẽ sẽ biết thêm một số chuyện.

Bởi vì kiếp trước ta theo ca ca đến phía nam chữa bệnh, người trừng phạt những quan tham nhũng là Thẩm Quân Trạch chứ không phải Thẩm Quân Dao.

Sau khi trở thành nhẫn ngọc của Thẩm Quân Dao.

Hình ảnh tràn ngập tâm trí ta mỗi đêm.

Chính Thẩm Quân Trạch đã từ chối chia quân thành hai nhóm vì lòng tham quyền lực.

Y tham sống sợ chết nên đã kéo ca ca ta chặn dao mà c h ế t thay.

Lúc đó ta nhận được lời nhắn của ca liền dẫn người đến giải cứu.

Vì mất hết võ công nên y bỏ chạy một mình, dùng những lời lẽ ngọt ngào để nói dối ta rằng anh ta sẽ chịu trách nhiệm cho mọi chuyện.

Thực ra.

Y cố tình loại bỏ ca ca ta vì chỉ lí do

Chỉ khi Thẩm Quân Trạch trở thành hiền tế của phụ thân ta, trở thành phu quân ta thì phụ thân mới hoàn toàn đứng về phía y.

Mẫu thân đưa cho ta một đồng xu.

"Ngoại tổ phụ của con đã đưa cái này cho ta trước khi ông ấy đi biên giới. Mẫu thân có thể cử một đội đi cùng con."

Ta gật đầu, cầm lấy lệnh bài và rời đi.

19

“Nhất nhi, con định đi đâu?”

"Tới chỗ Thẩm Quân Dao."

Phụ thân ta choáng váng.

"Không phải trước đó con đã nói rằng con sẽ để vấn đề này cho..."

"Kế hoạch đã thay đổi, khi nhi nữ về con sẽ giải thích cho người."

Mặc dù đi gấp rút nhưng khi đến nơi vẫn là muộn một bước.

Nơi Thẩm Quân Dao ở đêm qua đã trống rỗng.

Trong đội có người giỏi điều tra, sau khi tìm hiểu kỹ càng mới báo cáo.

“Thưa tiểu thư, xét tình hình thì chắc chắn giữa hai bên đã xảy ra một cuộc chiến khốc liệt.”

"Địa hình núi nguy hiểm, đường núi hiểm trở, nếu như thiếu gia và những người khác không ra khỏi núi, có lẽ sẽ phải tốn rất nhiều công sức để tìm."

Bây giờ bọn họ chắc chắn sẽ không xuất hiện, nếu chúng ta tìm kiếm trên núi, chúng ta sẽ chỉ bắt được cỏ và dọa rắn.

"Hãy nghỉ ngơi tại chỗ."

Ta đứng ngoài hang ngắm nhìn mặt trời rực rỡ treo trên bầu trời.

Chỉ cần đợi đến tối...có lẽ sẽ gặp được.

Ta đưa cây kim bạc cho người vừa rồi.

“Khi màn đêm buông xuống, ngươi thấy ta đã ngủ, hãy thắp một nén hương. Khi hết hương, ngươi phải dùng kim bạc đâm ta để đánh thức ta dậy.”

Người đàn ông cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Ta giả vờ thần bí: “Ta có những kế hoạch thông minh của riêng mình.”

"Trước khi hương tàn, đừng đâm ta đánh thức ta, nếu có địch nhân tấn công, ta sẽ bị g i ế t không thương tiếc!"

Khi tia nắng cuối cùng biến mất trong lòng đất.

Ý thức của ta lập tức chạm vào ngón tay đeo nhẫn của Thẩm Quân Dao.

"Nhị hoàng tử bị sốt, nếu không nghĩ ra biện pháp thoát khỏi, e rằng..."

"Thẩm Quân Dao?"

Nếu Thẩm Quân Dao bất tỉnh thì không có cách nào biết được vị trí của họ. Ta chỉ có thể tìm kiếm từng chút một.

Nhưng trong quá trình tìm kiếm, nếu những sát thủ đó giả vờ... hậu quả sẽ rất thảm khốc!

"Thẩm Quân Dao, tỉnh lại đi!"

Một nén nhang không tồn tại được lâu.

Vị trí phải được biết.

Thẩm Quân Dao ho mấy tiếng rồi mở mắt.

“Vị trí ngươi đang ở là ở đâu?”