Chương 5 - Bói Toán Trong Thế Giới Livestream

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Quản lý vận hành của nền tảng livestream Cá Mập gọi cho tôi lần thứ ba trong ngày.

Lần này, giọng anh ta khiêm nhường đến mức như biến thành người khác.

“Giang Đại sư! Giang Đại sư ơi, xin chào ngài! Em là Tiểu Vương bên bộ phận vận hành của nền tảng Cá Mập đây ạ!”

“Có chuyện gì?” — Mì gói tôi vừa trụng xong, tôi gắp một đũa, thổi thổi cho nguội.

“Ây da đại sư! Mấy chuyện trước đó… thật sự chỉ là hiểu nhầm thôi ạ! Hiểu lầm to đùng luôn! Ngài ngàn vạn lần đừng để bụng nhé!”

Anh ta nói dồn dập, gấp đến độ như sợ tôi dập máy.

“Ngài xem nè cái tài khoản kia của ngài, bên kỹ thuật tụi em đang khẩn trương xử lý, sắp được gỡ khoá rồi ạ! Là tụi em có mắt không thấy Thái Sơn, thất lễ với chân thần như ngài rồi!”

Tôi ăn một đũa mì, không nói gì.

“Đại sư ơi, nếu ngài rảnh rỗi, có thể… mở lại livestream không ạ? Bên em sẽ cho ngài vị trí đề xuất tốt nhất toàn nền tảng! Hỗ trợ lượng truy cập cấp cao nhất! Ngài có yêu cầu gì, cứ việc nói, bên em cam kết làm đến cùng luôn!”

Tôi nghe cái giọng nịnh nọt của anh ta mà lòng chẳng gợn sóng gì cả.

Đây chính là hiện thực.

Khi bạn còn giá trị, người ta gọi bạn là ông tổ.

Khi bạn hết giá trị, bạn chẳng là cái gì hết.

“Để tính đã.” — Tôi đáp nhạt, rồi tắt máy.

Đại Béo bên cạnh nghe xong, mắt chữ O mồm chữ A.

“Vãi thật… vãi cả linh hồn… Giang Dã, cậu bây giờ là thần tượng duy nhất trong lòng tôi rồi đó!”

Tôi không để ý đến nó, tập trung ăn tiếp tô mì.

Ăn được nửa tô, một số lạ lại gọi đến.

Mã vùng: Thượng Hải.

Ban đầu tôi định không nghe, nhưng đầu dây cứ kiên trì reo mãi không dứt.

Hơi mất kiên nhẫn, tôi bấm nhận cuộc gọi.

“Alo?”

Bên kia đầu dây im lặng vài giây, rồi vang lên giọng của một người phụ nữ.

Giọng cô ấy dứt khoát, chuyên nghiệp, nhưng mang theo sự mệt mỏi và căng thẳng khó giấu.

“Xin hỏi, có phải là… Giang Đại sư không ạ?”

“Là tôi.”

“Chào ngài, tôi họ Vương, là quản lý của Cố Tinh Từ.”

7

Quản lý của Cố Tinh Từ.

Thân phận này khiến tay tôi đang gắp mì hơi khựng lại.

Tôi đặt đũa xuống, đổi tay cầm điện thoại.

“Có chuyện gì?” — Tôi hỏi.

Đầu dây bên kia, chị Vương hít sâu một hơi, có vẻ đang cân nhắc lời.

“Giang Đại sư, tôi thay mặt Tinh Từ và cả đội ngũ chúng tôi… xin gửi lời xin lỗi chân thành nhất vì những rắc rối và mạo phạm đã gây ra cho ngài trên mạng xã hội.”

Giọng chị ta rất thành khẩn, không có tí diễn kịch nào.

“Chúng tôi sẽ lập tức thu hồi thư luật sư, đồng thời công khai đăng bài xin lỗi.”

“Ừm.” — Tôi đáp một tiếng.

Tất cả đều nằm trong dự đoán của tôi.

Sau chuyện lớn như vậy, họ không thể tiếp tục giả vờ cứng miệng được nữa.

“Còn nữa…” — Giọng chị Vương khựng lại, rồi nhỏ đi rõ rệt — “Chúng tôi muốn… muốn nhờ ngài giúp một việc. Không, phải nói là cầu xin ngài. Xin ngài… cứu lấy Tinh Từ.”

Cứu?

Tôi hơi bất ngờ.

Không phải anh ta vừa thoát nạn rồi sao?

“Anh ta gặp chuyện gì nữa à?” — Tôi hỏi.

“Không phải là anh ấy…” — Giọng chị Vương bắt đầu run rẩy, lẫn theo chút nghẹn ngào — “Là… là vợ anh ấy.”

Tôi khẽ cau mày.

“Vợ anh ta… sao rồi?”

“Ngài đoán không sai chút nào. Tinh Từ đúng là đã kết hôn, vợ anh ấy đúng thật đang mang thai. Từ trước đến nay, chúng tôi che giấu rất kỹ, vốn định đợi em bé chào đời, mọi thứ ổn thỏa rồi mới công bố.”

“Nhưng sau buổi livestream của ngài, chuyện trên mạng bùng lên như lửa gặp gió. Vợ Tinh Từ là người ngoài giới, tâm lý vốn yếu, chiều nay lại thấy thư luật sư và hàng loạt lời mắng chửi trên mạng… cảm xúc cực kỳ bất ổn.”

“Vừa rồi… cô ấy nhìn thấy tin tức vụ tai nạn ở cầu vượt, biết Tinh Từ suýt gặp chuyện… kích động quá… nên bị ra huyết. Hiện tại đã được đưa vào viện.”

“Bác sĩ nói tình hình rất nguy hiểm, có dấu hiệu sinh non, đang cấp cứu gấp.”

Giọng chị Vương — quản lý — mỗi lúc một nghẹn lại.

“Tinh Từ sắp phát điên rồi. Anh ấy tự trách mình, cho rằng chính vì anh ấy không bảo vệ tốt cho vợ con. Giờ anh ấy đang ở bệnh viện, ngồi chờ ngoài phòng cấp cứu, cả người như sụp đổ. Anh ấy bảo bằng mọi giá phải liên hệ được với ngài… Anh ấy nói, chỉ có ngài mới cứu được họ.”

Tôi im lặng.

Tôi xem bói, có thể thấy được quỹ đạo định sẵn của vận mệnh.

Ví dụ như vụ “huyết quang chi tai” của Cố Tinh Từ lúc 3 giờ chiều ở cầu vượt Lâm Giang. Đó là “định số”.

Nhưng lòng người và lựa chọn, lại là “biến số”.

Việc vợ anh ta gặp chuyện, là do chuỗi biến số như áp lực dư luận và cú sốc gây ra. Không nằm trong khung cảnh mà tôi nhìn thấy trước đó.

“Bệnh viện nào vậy?” — Tôi hỏi.

“Bệnh viện Nhân Ái, khoa sản khu VIP.”

Tôi đứng dậy, đi đến bên cửa sổ.

Bầu trời ngoài kia đã tối hẳn, những ánh đèn neon của thành phố chớp nháy như hàng ngàn con mắt đang soi xét.

Chuyện này… đã vượt xa một vụ drama mạng đơn thuần.

Nó liên quan đến một, thậm chí là hai sinh mạng còn đang thở.

“Giang Đại sư…” — chị Vương gần như sắp khóc — “Tôi biết yêu cầu này thật sự quá đường đột. Nhưng chúng tôi… thực sự đã hết cách rồi. Chỉ cần ngài chịu giúp, bất kỳ điều kiện gì — tiền, tài nguyên — những gì trong khả năng của chúng tôi, đều sẵn sàng dâng lên.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)