Chương 13 - Kết Cục của Lương Ngọc Uyển - Bối Phận
13.
Đến tháng Chín, lương Ngọc Uyển miễn cưỡng được Thánh thượng sủng hạnh vài lần, liền bị đẩy ra sau chín tầng mây.
Bởi vì căn bản nàng ta không thể đấu lại phi tần khác.
So về nhan sắc, có người đẹp hơn nàng.
So về tài nghệ, chỉ ở mức bình thường không có gì nổi bật.
Nói đến trí thông minh, nàng chẳng có chút mưu mẹo nào.
Lại nói về tính tình, cái bản tính đó khiến người ta chỉ muốn tránh xa.
Điểm nào cũng không nổi trội, Hoàng đế chỉ mới lạ một thời gian.
Nàng ta lập tức bị vứt bỏ.
Vào cung lâu như vậy mà phẩm cấp vẫn chỉ là Tài nhân.
Lương Ngọc Uyển đau khổ, liền viết thư cầu cứu mẫu thân.
【Mẫu thân, không giống những gì con nghĩ. Hết lần này đến lần khác con cố gắng như vậy, mà vẫn chỉ là Tài nhân.】
【Những phi tần trong hậu cung đứa nào đứa nấy cũng khôn khéo lại độc ác, con sợ sẽ bị họ hại c/hế///tcho coi.】
【Nương, con muốn làm Đức phi, hãy giúp con.]
Thư vừa đến tay, mẫu thân lo lắng đến độ không biết làm sao.
【Chuyện này phải làm sao?】
【Mẫu thân đừng lo, là con tự nguyện vào cung, đã chọn con đường này thì phải chấp nhận hậu quả thôi. Chúng ta mà cứ nhúng tay vào chuyện hậu cung sẽ dễ chuốc họa vào thân.]
Ta nói: 【Để con viết thư trả lời giúp mẫu thân.]
Mẫu thân rất tin tưởng ở ta.
Bà đã giao phó chuyện này cho ta. Ta cầm bút, ghi hết những lời Lương Ngọc Uyển đã từng nói xuống.
【Ngọc Uyển, trước đây muội vẫn hay nói, nữ nhân có nhan sắc thì chỉ cần dang chân ra, là có thể được sủng ái, ngồi lên vị trí cao.]
【Ngươi vào hậu cung chỉ cần vô lo vô nghĩ, ngồi chờ Hoàng đế đến sủng hạnh là được.]
【 Nể mặt Quốc công phủ, Hoàng đế sẽ sủng ái ngươi thôi.]
【Đợi đến khi sinh con rồi, ngươi sẽ được hưởng cả đời vinh hoa phú quý.]
Viết xong liền chờ cho mực khô, cho vào phong thư, sai người đưa vào cung.
Nghe nói Lương Ngọc Uyển xem xong tức đến xé luôn bức thư, rồi lại khóc lóc ầm ĩ.
Ta chỉ khẽ nhếch môi.
Hửm, không phải trước đây nàng vẫn nghĩ rằng rất dễ sao? Ta sẽ cho nàng ta hiểu thế nào mới gọi là dễ.
Lại thêm hai tháng, từ trong cung truyền tín hiệu, Lương Ngọc Uyển mang thai.
Nàng ta lại tưởng mình tìm được chút thể diện nên trong thư đã phô trương với ta rằng:
【Chỉ cần sinh hạ được Hoàng thái tử thì ta sẽ là người tôn quý nhất. Đợi đến khi con ta trở thành Hoàng đế, ta sẽ là Hoàng thái hậu, đến cả Hoàng đế cũng phải nghe theo lời ta.】
Giọng văn kênh kiệu, kiêu ngạo không gì sánh bằng. Ta chỉ lắc đầu.
Thật là vô cùng ngây thơ.
Trước tiên, nàng ta phải bình an sinh con thì mới nói sau.
Tiếp đó, phải chắc chắn rằng đứa trẻ là nam.
Sau đó, phải bảo đảm rằng đứa trẻ này có thể bình an lớn lên.
Cuối cùng, phải đảm bảo đứa trẻ sẽ trở thành Thái tử.
Bất cứ khâu nào xảy ra sai sót, thì cái mộng kia của nàng ta coi như vỡ tan thành bong bóng.
Vào cung lâu như vậy, mà nàng ta vẫn không hề hiểu được sự gian truân và đẫm máu trong đó, mơ tưởng đến chuyện làm Hoàng thái hậu, đúng là buồn cười hết sức.
Quả nhiên, không bao lâu sau, Lương Ngọc Uyển đã sảy thai.
Lần này nàng ta thực sự phát điên, cho rằng là Đức phi đã hại nàng ta, không ngờ lại dám công khai chửi mắng Đức phi.
Hoàng đế biết chuyện xong thì chán ghét vô cùng.
Lần hầu hạ đầu tiên, Lương Ngọc Uyển đã mắc lỗi, khiến Hoàng đế tức giận.
Sau khi có thai, nàng ta kiêu ngạo quá mức, chọc giận các phi tần khác.
Bọn yêu nữ kia nói xấu nàng không biết bao nhiêu lần. Khiến Hoàng đế có ấn tượng không tốt đối với nàng.
Giữa chừng còn phát sinh một vụ cung phi chết, liên quan đến Lương Ngọc Uyển, Hoàng đế càng thêm tức giận.
Giờ đây nàng lại phạm thượng khi chửi mắng Đức phi.
Cuối cùng tập hợp đủ tội, Lương Ngọc Uyển bị giáng xuống lãnh cung.
Cho đến lúc này thì mọi thứ mộng tưởng của nàng ta về vinh hoa phú quý, về ước muốn trở thành nhất phi hậu cung, đều tan thành mây khói.
Mẫu thân đã phải tốn rất nhiều công sức mới vào cung được gặp nàng ta một lần.
Trở về phủ, bà mệt mỏi kể với chúng ta:
"Ngọc Uyển phát điên rồi. Nàng ta cứ nói mình là nam nhân, đã hối hận lắm rồi. Làm nữ nhân không tốt, muốn trở lại làm nam tử."
"Còn nói mình chính là thế tử Quốc công phủ, muốn trở về nhà, sau này sẽ chuyên tâm đèn sách, quản lý Quốc công phủ."
Ta nhướng mày, mặt vẫn không chút biểu cảm:
"Nói năng lung tung, đúng là điên thật rồi."
Muốn trở lại làm nam nhân, trở thành thế tử Quốc công phủ ư?
Nhảm nhí.
Một thời gian sau, người trong cung đều cho rằng Lương Ngọc Uyển phát điên vì nàng ta đi khắp nơi mà nói mình chính là thế tử phủ Quốc công, không phải đích nữ phủ Quốc công.
Nàng ta là nam nhân chứ không phải nữ nhân.
Mỗi khi nhắc đến Lương Ngọc Uyển thì ai ai cũng đều lắc đầu thở dài.
Thật đáng thương khi mà lại gặp phải kết cục như vậy.
Lâu dần, Lương Ngọc Uyển thật sự phát điên.
Kể từ đó, chúng ta không còn thấy tin tức gì về nàng ta nữa.
Chúng ta cũng chẳng buồn đi thăm dò.
Không ai để ý đến nơi nàng ta sẽ đi về nơi đâu.
Ta đi từ Hàn Lâm viện ra, được điều về Ngự tiền làm ngự phê vì hoàng thượng rất thích chữ viết của ta, cũng thích trò chuyện với ta.
Chức quan này tuy nhỏ nhưng quyền lại rất lớn.
Ta một lòng trung thành mà không chút nào dám có sai lầm.
Hoàng thượng dần dần xem ta như tâm phúc của ngài.
Vừa lúc xảy ra một việc ở kinh thành, có vị quan viên kia có người mẫu thân không biết chữ, đem văn thư quan trọng của vị quan viên đó mà đốt mất.
Có người đề xuất mở học viện nữ nhân để cho nữ nhân cũng có cơ hội đi học, hòng giúp việc dạy dỗ con cái.
Ta liền thuận theo đó mà đề xuất: “Bệ hạ, vi thần thấy cách này rất tốt, mở học viện nữ nhân cho nữ nhân được đi học, lợi cho thiên hạ”.
Hoàng thượng nghe theo đề xuất này, mở học viện nữ nhân đầu tiên tại kinh thành.
Ta thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Chỉ cần có tiền lệ trước thì sau này ắt sẽ có người lần lượt bắt chước theo.
Ta sẽ tìm những người cùng chí hướng với mình mà phát triển lớn mạnh việc này.
Ta tin rằng rất lâu về sau, nữ nhân không bị lễ giáo giáo điều ràng buộc mà có thể bước ra khỏi bốn bức tường nhà, có thể giống như nam nhân mà làm nên sự nghiệp.
Nhân gian nếu có luân hồi chuyển kiếp, dù rằng kiếp này là nam nhân, thì kiếp sau cũng có thể là nữ nhân, nếu như nam nữ không bình đẳng thì chung quy sẽ phải chịu khổ.
Nếu như bình đẳng tự do sau này mọi người đều được sống tốt.
Đến tháng Chín, lương Ngọc Uyển miễn cưỡng được Thánh thượng sủng hạnh vài lần, liền bị đẩy ra sau chín tầng mây.
Bởi vì căn bản nàng ta không thể đấu lại phi tần khác.
So về nhan sắc, có người đẹp hơn nàng.
So về tài nghệ, chỉ ở mức bình thường không có gì nổi bật.
Nói đến trí thông minh, nàng chẳng có chút mưu mẹo nào.
Lại nói về tính tình, cái bản tính đó khiến người ta chỉ muốn tránh xa.
Điểm nào cũng không nổi trội, Hoàng đế chỉ mới lạ một thời gian.
Nàng ta lập tức bị vứt bỏ.
Vào cung lâu như vậy mà phẩm cấp vẫn chỉ là Tài nhân.
Lương Ngọc Uyển đau khổ, liền viết thư cầu cứu mẫu thân.
【Mẫu thân, không giống những gì con nghĩ. Hết lần này đến lần khác con cố gắng như vậy, mà vẫn chỉ là Tài nhân.】
【Những phi tần trong hậu cung đứa nào đứa nấy cũng khôn khéo lại độc ác, con sợ sẽ bị họ hại c/hế///tcho coi.】
【Nương, con muốn làm Đức phi, hãy giúp con.]
Thư vừa đến tay, mẫu thân lo lắng đến độ không biết làm sao.
【Chuyện này phải làm sao?】
【Mẫu thân đừng lo, là con tự nguyện vào cung, đã chọn con đường này thì phải chấp nhận hậu quả thôi. Chúng ta mà cứ nhúng tay vào chuyện hậu cung sẽ dễ chuốc họa vào thân.]
Ta nói: 【Để con viết thư trả lời giúp mẫu thân.]
Mẫu thân rất tin tưởng ở ta.
Bà đã giao phó chuyện này cho ta. Ta cầm bút, ghi hết những lời Lương Ngọc Uyển đã từng nói xuống.
【Ngọc Uyển, trước đây muội vẫn hay nói, nữ nhân có nhan sắc thì chỉ cần dang chân ra, là có thể được sủng ái, ngồi lên vị trí cao.]
【Ngươi vào hậu cung chỉ cần vô lo vô nghĩ, ngồi chờ Hoàng đế đến sủng hạnh là được.]
【 Nể mặt Quốc công phủ, Hoàng đế sẽ sủng ái ngươi thôi.]
【Đợi đến khi sinh con rồi, ngươi sẽ được hưởng cả đời vinh hoa phú quý.]
Viết xong liền chờ cho mực khô, cho vào phong thư, sai người đưa vào cung.
Nghe nói Lương Ngọc Uyển xem xong tức đến xé luôn bức thư, rồi lại khóc lóc ầm ĩ.
Ta chỉ khẽ nhếch môi.
Hửm, không phải trước đây nàng vẫn nghĩ rằng rất dễ sao? Ta sẽ cho nàng ta hiểu thế nào mới gọi là dễ.
Lại thêm hai tháng, từ trong cung truyền tín hiệu, Lương Ngọc Uyển mang thai.
Nàng ta lại tưởng mình tìm được chút thể diện nên trong thư đã phô trương với ta rằng:
【Chỉ cần sinh hạ được Hoàng thái tử thì ta sẽ là người tôn quý nhất. Đợi đến khi con ta trở thành Hoàng đế, ta sẽ là Hoàng thái hậu, đến cả Hoàng đế cũng phải nghe theo lời ta.】
Giọng văn kênh kiệu, kiêu ngạo không gì sánh bằng. Ta chỉ lắc đầu.
Thật là vô cùng ngây thơ.
Trước tiên, nàng ta phải bình an sinh con thì mới nói sau.
Tiếp đó, phải chắc chắn rằng đứa trẻ là nam.
Sau đó, phải bảo đảm rằng đứa trẻ này có thể bình an lớn lên.
Cuối cùng, phải đảm bảo đứa trẻ sẽ trở thành Thái tử.
Bất cứ khâu nào xảy ra sai sót, thì cái mộng kia của nàng ta coi như vỡ tan thành bong bóng.
Vào cung lâu như vậy, mà nàng ta vẫn không hề hiểu được sự gian truân và đẫm máu trong đó, mơ tưởng đến chuyện làm Hoàng thái hậu, đúng là buồn cười hết sức.
Quả nhiên, không bao lâu sau, Lương Ngọc Uyển đã sảy thai.
Lần này nàng ta thực sự phát điên, cho rằng là Đức phi đã hại nàng ta, không ngờ lại dám công khai chửi mắng Đức phi.
Hoàng đế biết chuyện xong thì chán ghét vô cùng.
Lần hầu hạ đầu tiên, Lương Ngọc Uyển đã mắc lỗi, khiến Hoàng đế tức giận.
Sau khi có thai, nàng ta kiêu ngạo quá mức, chọc giận các phi tần khác.
Bọn yêu nữ kia nói xấu nàng không biết bao nhiêu lần. Khiến Hoàng đế có ấn tượng không tốt đối với nàng.
Giữa chừng còn phát sinh một vụ cung phi chết, liên quan đến Lương Ngọc Uyển, Hoàng đế càng thêm tức giận.
Giờ đây nàng lại phạm thượng khi chửi mắng Đức phi.
Cuối cùng tập hợp đủ tội, Lương Ngọc Uyển bị giáng xuống lãnh cung.
Cho đến lúc này thì mọi thứ mộng tưởng của nàng ta về vinh hoa phú quý, về ước muốn trở thành nhất phi hậu cung, đều tan thành mây khói.
Mẫu thân đã phải tốn rất nhiều công sức mới vào cung được gặp nàng ta một lần.
Trở về phủ, bà mệt mỏi kể với chúng ta:
"Ngọc Uyển phát điên rồi. Nàng ta cứ nói mình là nam nhân, đã hối hận lắm rồi. Làm nữ nhân không tốt, muốn trở lại làm nam tử."
"Còn nói mình chính là thế tử Quốc công phủ, muốn trở về nhà, sau này sẽ chuyên tâm đèn sách, quản lý Quốc công phủ."
Ta nhướng mày, mặt vẫn không chút biểu cảm:
"Nói năng lung tung, đúng là điên thật rồi."
Muốn trở lại làm nam nhân, trở thành thế tử Quốc công phủ ư?
Nhảm nhí.
Một thời gian sau, người trong cung đều cho rằng Lương Ngọc Uyển phát điên vì nàng ta đi khắp nơi mà nói mình chính là thế tử phủ Quốc công, không phải đích nữ phủ Quốc công.
Nàng ta là nam nhân chứ không phải nữ nhân.
Mỗi khi nhắc đến Lương Ngọc Uyển thì ai ai cũng đều lắc đầu thở dài.
Thật đáng thương khi mà lại gặp phải kết cục như vậy.
Lâu dần, Lương Ngọc Uyển thật sự phát điên.
Kể từ đó, chúng ta không còn thấy tin tức gì về nàng ta nữa.
Chúng ta cũng chẳng buồn đi thăm dò.
Không ai để ý đến nơi nàng ta sẽ đi về nơi đâu.
Ta đi từ Hàn Lâm viện ra, được điều về Ngự tiền làm ngự phê vì hoàng thượng rất thích chữ viết của ta, cũng thích trò chuyện với ta.
Chức quan này tuy nhỏ nhưng quyền lại rất lớn.
Ta một lòng trung thành mà không chút nào dám có sai lầm.
Hoàng thượng dần dần xem ta như tâm phúc của ngài.
Vừa lúc xảy ra một việc ở kinh thành, có vị quan viên kia có người mẫu thân không biết chữ, đem văn thư quan trọng của vị quan viên đó mà đốt mất.
Có người đề xuất mở học viện nữ nhân để cho nữ nhân cũng có cơ hội đi học, hòng giúp việc dạy dỗ con cái.
Ta liền thuận theo đó mà đề xuất: “Bệ hạ, vi thần thấy cách này rất tốt, mở học viện nữ nhân cho nữ nhân được đi học, lợi cho thiên hạ”.
Hoàng thượng nghe theo đề xuất này, mở học viện nữ nhân đầu tiên tại kinh thành.
Ta thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Chỉ cần có tiền lệ trước thì sau này ắt sẽ có người lần lượt bắt chước theo.
Ta sẽ tìm những người cùng chí hướng với mình mà phát triển lớn mạnh việc này.
Ta tin rằng rất lâu về sau, nữ nhân không bị lễ giáo giáo điều ràng buộc mà có thể bước ra khỏi bốn bức tường nhà, có thể giống như nam nhân mà làm nên sự nghiệp.
Nhân gian nếu có luân hồi chuyển kiếp, dù rằng kiếp này là nam nhân, thì kiếp sau cũng có thể là nữ nhân, nếu như nam nữ không bình đẳng thì chung quy sẽ phải chịu khổ.
Nếu như bình đẳng tự do sau này mọi người đều được sống tốt.