Chương 7 - Bồ Tát Ký Tên Hộ
Ông cười. Lần này là một nụ cười thật lòng.
“Chuyện rất rõ ràng rồi – dữ liệu là hoàn toàn chân thực.”
“Còn cậu này…” — ông nhìn về phía Tần Xuyên, giọng lạnh băng.
“Không những bản thân gian lận, lại còn vu oan hãm hại bạn học, gây rối, lãng phí tài nguyên của trường – bản chất hành vi còn nghiêm trọng hơn nhiều so với Lục Vãn Tinh.”
Cuối cùng, ông quay sang tôi, trong ánh mắt lấp lánh sự tán thưởng.
“Lục Vãn Tinh, em rất có năng khiếu. Em có hứng thú gia nhập phòng thí nghiệm của tôi không?”
“Tôi đang có một dự án nghiên cứu về an ninh mạng và tấn công – phòng thủ, đang thiếu đúng một người có tố chất như em.”
8
Phòng thí nghiệm của giáo sư La Dịch, là nơi bao sinh viên trong trường đạp nát cửa cũng muốn chui vào.
Được vào đó, chẳng khác nào đã đặt một chân vào các tập đoàn công nghệ hàng đầu trong nước.
Và giờ đây, cơ hội ấy — lại đang được trao thẳng đến trước mặt tôi.
Tần Xuyên ngồi gục trên ghế, mặt trắng bệch như tro.
Hắn biết, mọi chuyện đã kết thúc.
Không chỉ thua trắng tay, hắn còn tự tay đẩy mình vào ngõ cụt, ngược lại, lại trở thành bệ đỡ giúp tôi bước lên đỉnh cao.
Kiều Ngữ Vi thì khóc như hoa lê dưới mưa, nhưng lần này — không còn ai thương cảm cô ta nữa.
Rất nhanh sau đó, trường ban hành quyết định xử lý mới.
Tần Xuyên và Kiều Ngữ Vi bị kết luận là “cố ý vu cáo, hãm hại bạn học, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến uy tín và môi trường giáo dục”, mức kỷ luật nâng lên lưu ban theo dõi, đồng thời bị hủy tư cách xét nhận bằng cử nhân.
Nói cách khác — bốn năm đại học của họ, hoàn toàn đổ sông đổ biển.
Còn tôi, vì được giáo sư La đích thân khen ngợi, lệnh kỷ luật trước đó bị xóa bỏ, đổi thành toàn trường tuyên dương, nội dung: “Biểu hiện xuất sắc trong lĩnh vực chuyên môn, có tinh thần nghiên cứu và sáng tạo nổi bật.”
Nhóm lớp — nơi từng là đấu trường chửi rủa tôi — chỉ sau một đêm, lật mặt nhanh như lật bánh tráng.
Thông báo @ tôi lại bắt đầu dày đặc như sóng trào:
“@Lục Vãn Tinh, chị đại! Em biết ngay chị là người vô tội mà!”
“Tinh Tinh thần thánh quá! Biết chắc chị có chiêu cuối!”
“Tần Xuyên và Kiều Ngữ Vi thật sự quá độc ác, tụi em cũng là bị chúng lừa!”
“Chị Tinh ơi, dẫn em đi với! Sau này có học với giáo sư La, chị nhớ giữ chỗ giùm em nha!”
Tôi nhìn những khuôn mặt lật nhanh hơn sách, chỉ cảm thấy châm biếm đến tột cùng.
Tôi không trả lời bất kỳ ai.
Rút khỏi nhóm. Thẳng tay. Không cần do dự.
Bùi Nhiên gửi cho tôi một loạt tin nhắn — toàn là “hahahahahaha”.
“Sướng! Quá sướng! Tinh Tinh ơi, cậu thấy cái mặt như vừa ăn phải 💩 của Tần Xuyên chưa?”
“Giờ thì cậu ta thành trò cười cả trường rồi! Nghe bảo cái chức lớp trưởng năm đó là nhờ kéo tài trợ từ công ty của ba hắn đấy, giờ thì banh rồi còn đâu!”
“Đáng đời! Đây gọi là — báo ứng.”
Tôi gia nhập phòng thí nghiệm của giáo sư La, hoàn toàn rời xa cái đám đạo đức giả kia.
Các anh chị trong phòng lab đều là cao thủ kỹ thuật, mỗi ngày được học cùng họ, với tôi là một niềm vui thực sự.
Tôi bắt đầu tham gia vào các dự án nghiên cứu cấp nhà nước, dưới sự hướng dẫn trực tiếp của giáo sư.
Năng lực lập trình của tôi tăng vọt.
Kết cục của Tần Xuyên và Kiều Ngữ Vi, còn thảm hại hơn tôi tưởng.
Bị hủy tư cách nhận bằng, Kiều Ngữ Vi lập tức “quay xe” cắt đứt quan hệ với hắn, chia tay trong vòng một nốt nhạc, thậm chí còn đổ hết tội lên đầu hắn.
Tần Xuyên không ngẩng mặt nổi trong trường, đi đến đâu cũng bị chỉ trỏ.
Gia đình hắn từng là niềm kiêu hãnh lớn nhất, nhưng công ty của cha hắn bị điều tra vì trốn thuế, lập tức sụp đổ.
Hắn mất tất cả ánh hào quang — trở thành kẻ thất bại thảm hại.
Gần kỳ thi cuối kỳ, hắn chặn tôi trước cửa phòng lab.
Hắn trông tiều tụy hẳn đi, không còn chút phong độ cũ.
“Lục Vãn Tinh.” — hắn gọi tôi, giọng khản đặc.
“Xin lỗi.”
Tôi dừng bước, nhìn hắn lạnh lùng.
“Tớ thật sự biết sai rồi… Tớ không nên hồ đồ mà tố cáo cậu, lại còn hãm hại cậu…”
“Cậu… cậu có thể giúp tớ xin trường tha cho không? Tấm bằng thật sự rất quan trọng với tớ…”
Tôi bật cười — là kiểu cười khinh bỉ đến cực điểm.
“Xin tha? Khi cậu dồn tôi đến tuyệt lộ, có từng nghĩ để tôi còn đường sống không?”