Chương 1 - Bồ Tát Ký Tên Hộ
Sau khi phần mềm điểm danh của trường đại học được cập nhật, tôi bỗng dưng trở thành “Bồ Tát ký tên hộ” của cả lớp.
Tôi viết một chương trình nhỏ, mỗi ngày giúp cả lớp định vị ảo để điểm danh.
Suốt hai năm trời chưa từng xảy ra sai sót, giúp tất cả mọi người giữ vững điểm chuyên cần cho mọi người.
Trước kỳ đánh giá cuối kỳ, lớp trưởng lại bất ngờ đi tố cáo tôi.
“Cô ơi, phần mềm này là do cậu ấy làm. Ảnh hưởng nghiêm trọng đến kỷ luật học tập. Nhất định phải xử phạt nghiêm!”
Tôi sững sờ nhìn gương mặt lẫm liệt chính nghĩa của cậu ta trong phòng giáo vụ.
Cậu ta chính là người dùng phần mềm của tôi siêng năng nhất, vậy mà chỉ vì một suất “Cán bộ lớp xuất sắc”, quay lưng bán đứng tôi?
Tôi không đôi co, ngay trước mặt cô giáo vụ, mở phần nhật ký hoạt động trong hệ thống.
Trên đó ghi rõ toàn bộ thời gian, địa điểm và địa chỉ IP của từng lượt điểm danh hộ trong suốt hai năm – bao gồm cả của lớp trưởng.
Nhìn sắc mặt cô giáo mỗi lúc một đen lại, lớp trưởng lập tức chân tay bủn rủn, vừa khóc vừa cầu xin tôi hãy xóa tên cậu ta khỏi danh sách.
1
Danh sách “Cán bộ lớp xuất sắc” được dán trên bảng thông báo của học viện.
Tên Tần Xuyên đứng đầu tiên, theo sau là bạn gái cậu ta – Kiều Ngữ Vi.
Còn tên tôi thì không có trên đó.
Điện thoại rung lên, là tin nhắn của bạn thân Bùi Nhiên gửi đến.
“Cái gì! Dựa vào đâu lại là Tần Xuyên và Kiều Ngữ Vi?”
“Tinh Tinh, cậu thấy chưa? Trên danh sách không có tên cậu!”
Tôi nhìn chằm chằm vào tờ thông báo màu đỏ đó, không trả lời.
Điện thoại lập tức đổ chuông, đầu dây bên kia là giọng Bùi Nhiên đầy tức giận, gần như không nén nổi.
“Lục Vãn Tinh, cậu nói gì đi! Lại định nhẫn nhịn cho qua nữa à?”
“Tần Xuyên thì là cái thá gì? Cậu nghĩ cậu thua kém cậu ta chỗ nào?”
“Hai năm trước là ai cầu xin cậu giúp? Nói là phần mềm điểm danh mới của trường quá khắt khe, vừa định vị GPS vừa nhận diện khuôn mặt, mỗi sáng không dậy nổi là coi như mất trắng điểm chuyên cần.”
“Là cậu! Chính cậu đã thức liền ba đêm, viết ra chương trình ‘Điểm danh bảo’ đó!”
“Định vị ảo, tự động vượt qua nhận diện khuôn mặt, mỗi sáng 7 giờ 30 điểm danh hộ cả lớp!”
“Hai năm nay, tỉ lệ đi học đầy đủ của lớp mình luôn là 100%! Cô cố vấn còn được thưởng nhiều hơn các lớp khác!”
“Tần Xuyên là lớp trưởng, công lao lớn nhất là mỗi sáng vào nhóm chat gõ đúng một câu ‘Đại thần đỉnh quá’!”
Tôi khẽ nói: “Tớ vốn cũng không định tranh danh hiệu.”
“Cậu không tranh thì thôi, nhưng Tần Xuyên càng không xứng đáng!” Bùi Nhiên tức đến mức thở dốc.
“Cậu ta là người dùng phần mềm của cậu nhiều nhất! Tiết tám giờ sáng, bảy giờ năm mươi còn đang ngủ ở khách sạn ngoài trường với Kiều Ngữ Vi!”
“Nếu không nhờ cậu, hai đứa nó đã bị bắt tại trận tám trăm lần rồi!”
“Giờ thì sao? Vì một suất danh hiệu mà chùi sạch công lao của cậu, trước mặt cố vấn lại nói là nhờ cậu ta quản lý lớp tốt nên mới có kết quả đó? Cậu ta không biết xấu hổ à!”
Tay tôi lướt trên màn hình điện thoại, cuối cùng vẫn tắt nó đi.
“Thôi đi, Bùi Nhiên, cũng chỉ là một cái danh hiệu thôi.”
“Không phải chuyện danh hiệu!” Bùi Nhiên hét lên. “Đây là vấn đề nhân cách! Cậu ta đúng là vắt chanh bỏ vỏ, qua cầu rút ván!”
Tôi vừa định nói gì đó thì màn hình điện thoại sáng lên.
Một tin nhắn WeChat mới hiện ra.
Là từ cố vấn lớp, cô Đinh.
“Lục Vãn Tinh, em lập tức đến văn phòng tôi một chuyến.”
“Liên quan đến vấn đề vi phạm nghiêm trọng kỷ luật nhà trường.”
Tay tôi siết chặt điện thoại, lập tức lạnh toát.
Bùi Nhiên bên kia cũng nghe thấy tiếng chuông thông báo, giọng căng thẳng hỏi:
“Ai nhắn vậy? Có chuyện gì?”
“Cô Đinh.” Tôi cảm thấy giọng mình như bay bổng, “Bảo tớ đến văn phòng.”
Bên kia im lặng ba giây, rồi là tiếng hét đầy kinh hãi.
“Cậu ta tố cáo cậu rồi! Tần Xuyên cái đồ khốn đó! Vì muốn chôn vụ này triệt để, cậu ta dám đi tố cáo cậu!”
Trong đầu tôi như nổ tung một tiếng “ong—”.
Không đến mức đó chứ?
Cho dù cậu ta muốn cướp công lao, cũng đâu cần dồn tôi đến đường cùng?
Dù sao thì… chúng tôi vẫn là bạn cùng lớp mà.
Bùi Nhiên lại gửi một đoạn tin nhắn thoại, giọng gấp gáp, hoảng loạn.
“Tinh Tinh, đừng đi! Tuyệt đối đừng đi một mình!”
“Tớ vừa đi ngang qua văn phòng, tớ nghe thấy cậu ta với Kiều Ngữ Vi đang nói chuyện với cô Đinh!”
“Bọn họ đang cười! Tớ nghe thấy tiếng cười của Kiều Ngữ Vi!”
“Bọn họ đã đào sẵn hố cho cậu rồi! Bây giờ mà cậu đến, chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ!”
2
Tôi đẩy cửa bước vào văn phòng của cô cố vấn.
Tần Xuyên và Kiều Ngữ Vi đang đứng hai bên bàn làm việc của cô Đinh.
Thấy tôi vào, Tần Xuyên lập tức tỏ vẻ đau lòng đến cực điểm, như thể tôi mới là người phản bội cậu ta vậy.
Cậu ta bước lên trước, cướp lời ngay:
“Lục Vãn Tinh, cậu tới là tốt rồi, mau chủ động thừa nhận với cô Đinh đi, bây giờ nhận lỗi vẫn còn kịp đấy.”