Chương 7 - Bỏ Rơi Vì Một Con Mèo

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Chương 9

9.

Có một câu hỏi, tôi vẫn chưa trả lời.

Thẩm Giang Dự hỏi tôi vì sao không cho anh ta một cơ hội.

Ba mẹ tôi cũng thắc mắc—rõ ràng tha thứ cho anh ta là lựa chọn “có lợi nhất” cho tôi, tại sao tôi lại nhất quyết không đồng ý?

Bởi vì tôi từng yêu anh ta quá nhiều.

Yêu đến mức khi bị tổn thương, nỗi đau lan đến từng tế bào trên cơ thể.

Chỉ cần nhìn thấy anh ta thôi, tim tôi đã đau đến mức không thở nổi.

Tôi không có lựa chọn nào khác.

Chỉ có thể buông tay.

Tôi cố tránh mọi tiếp xúc với Thẩm Giang Dự, chặn hết mọi tin tức liên quan đến anh ta.

Nửa tháng sau, tôi mới nghe được về tình hình của anh ta qua ba mẹ mình.

Thẩm Giang Dự mặc kệ công ty sắp phá sản, chỉ lo làm những chuyện khác.

Cuối cùng công ty đã âm vốn, bị người khác mua lại với giá rẻ mạt.

Còn Hạ Ngữ Dao thì không hề bị anh ta đưa ra nước ngoài.

Cô ta ở bệnh viện dưỡng thai suốt thời gian đó, Thẩm Giang Dự còn thường xuyên đến chăm.

Ba mẹ tôi bĩu môi nói:

“May mà con cứng rắn, không thì ba mẹ hại con thật rồi.”

“Công ty thì nát bét, trong mắt còn mỗi con hồ ly đó. Nếu con tái hôn, ngoài mặt nó tốt với con, sau lưng nó làm gì ai biết.”

Nhắc đến Thẩm Giang Dự, tôi lười phản ứng một câu, liền đổi chủ đề cho qua.

Đúng lúc tôi tưởng mình đã thật sự có thể bỏ xuống tất cả, bình thản hướng về phía trước—Hạ Ngữ Dao lại xuất hiện.

Cô ta không còn dáng vẻ tươi sáng như trước.

Bụng vốn nhô lên giờ đã xẹp xuống.

Sắc mặt trắng bệch đến mức nhìn là biết không ổn.

Tôi chợt nhớ đến con mèo Ragdoll đã biến mất từ lâu.

“Cô đến đây làm gì?”

“Thẩm Giang Dự chắc đã nói với cô rồi. Căn hộ bên cạnh mà anh ấy tặng cô là dùng tài sản chung để mua, giờ tòa đã giao cho tôi.”

“Cô không còn tư cách ở lại nữa.”

Trong mắt Hạ Ngữ Dao hoàn toàn không còn kiêu ngạo hay khiêu khích, chỉ còn tuyệt vọng, rồi cô ta quỳ sụp xuống, cầu xin:

“Chị Vân Khê, chị đừng hiểu lầm! Em không tới gây chuyện… em tới cầu cứu chị!”

“Thẩm Giang Dự điên rồi! Anh ta… anh ta mặc kệ công ty, ép em nhập viện dưỡng thai từ sớm. Em còn tưởng là anh ta lo cho em, sợ đứa bé xảy ra chuyện…”

“Nhưng không phải! Đứa bé rõ ràng rất khỏe mạnh, vậy mà tự nhiên bị sảy. Bác sĩ theo dõi thai cũng biến mất ra nước ngoài!”

“Em muốn xuất viện thì anh ta ngăn, không cho em đi. Anh ta nhất định muốn hại em! Gần đây anh ta càng lúc càng kỳ quặc… trong mơ còn luôn miệng gọi tên chị!”

“Chị Vân Khê… chỉ có chị mới cứu được em!”

Tôi sững sờ.

Tôi thật sự không hiểu nổi Thẩm Giang Dự đang định làm cái trò gì.

Mất tôi rồi, lẽ ra anh ta sẽ dồn hết tình yêu cho Hạ Ngữ Dao.

Tại sao lại hại cô ta?

Tôi nghĩ không ra.

Cũng không muốn lãng phí một chút não nào cho họ.

Tôi lạnh nhạt nói:

“Xin lỗi, tôi và Thẩm Giang Dự không còn liên quan. Chuyện của cô, tự giải quyết.”

Tôi định đóng cửa thì Hạ Ngữ Dao túm lấy khung cửa, không chịu buông:

“Sao chị có thể mặc kệ em?! Nhất định là vì muốn níu kéo chị, nên anh ta mới phát điên với em!”

“Chị khiến anh ấy thành ra thế này, chị phải chịu trách nhiệm!”

Tôi bật cười:

“Tôi hại cô? Hay là cô tự chuốc lấy?”

“Chưa nói đến chuyện cô làm tiểu tam đáng xấu hổ thế nào.”

“Cô được anh ta cưng chiều, được dọn vào nhà lớn, mang thai đứa bé của anh ta. Nếu biết giữ mồm giữ miệng, đời này cô đã có thể ăn sung mặc sướng.”

“Nhưng cô không chịu. Cô muốn nhiều hơn—cố ý khoe quan hệ, kích tôi nổi giận, muốn cưỡng ép tôi ly hôn.”

“Kết cục hôm nay… không phải tự cô gây ra sao?”

Theo lời tôi, sắc mặt Hạ Ngữ Dao vừa có sợ hãi, vừa có thống khổ.

Từng là một cô gái xinh đẹp, tương lai rộng mở—giờ vì một bước sai mà mang tiếng tiểu tam khắp cả nước.

Danh tiếng nát bét, cả đời khó mà xoay người.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)