Chương 5 - Bỏ Rơi Giữa Cuộc Đời

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Đứa nhỏ này, vẫn chưa hiểu được bố mẹ con gánh vác một hào môn cực khổ đến mức nào!

Thôi, với mấy đứa trẻ thì nói cũng chẳng rõ ràng. Có cơ hội thì mời bố mẹ con ngồi một bữa, tin rằng chúng ta sẽ có nhiều cơ hội hợp tác!”

Mẹ tôi, quả nhiên yêu thương em trai đến tận xương tủy, ngay cả lúc này cũng vẫn nghĩ cách trải đường cho nó.

Mạnh Vãn Phong chỉ lạnh lùng cười khẩy.

“Đúng vậy, các người và bố tôi đúng là một loại người.”

Anh dừng một chút, khóe môi nhếch lên đầy châm biếm.

“Chỉ có điều, muốn gặp ông ấy thì các người phải tự đi đập đầu vào cột, xuống dưới mà tìm thôi — dù sao ông ấy đã chết hơn một năm rồi.”

Cặp vợ chồng từng hưởng hết vinh hoa phú quý trong nước, chưa từng bao giờ bị người ta hạ nhục công khai như thế.

Mẹ tôi nổi giận, lập tức lao lên định tát, nhưng bàn tay còn chưa kịp hạ xuống đã bị vệ sĩ áo đen bất ngờ chặn lại giữa không trung.

Bà ta đành tức tối rít lên chửi rủa:

“Thằng nhãi, đừng có đắc ý quá!

Nhà mày thần thần bí bí, chắc chắn là chẳng làm được chuyện gì quang minh chính đại! Không thì cũng là chẳng có bề dày, không dám mang ra khoe!

Mày dám giở giọng mỉa mai trước mặt chúng tao, có tin hôm nay tao khiến khách sạn Mộng Huy này biến mất khỏi thành phố không?”

Khách khứa xung quanh nghe thấy, ai nấy đều xôn xao khó hiểu.

“Chẳng phải công tử Mạnh luôn cực kỳ khiêm nhường, hôm nay sao lại thế này?”

“Nghe nói phần lớn tài sản nhà họ Mạnh đều ở nước ngoài. Trước khi chết, bố anh ta từng cầu anh ta tiếp quản gia tộc, đến giờ anh ta còn chưa gật đầu, tính tình vốn dĩ quái gở!”

“Chẳng lẽ lần này thực sự vì cô bệnh nhân nửa người nửa quỷ kia, mà dám đối đầu với nhà tài phiệt? Đúng là bác sĩ có tâm thật.”

Chỉ có tôi, run rẩy đứng phía sau, hiểu rõ anh đã nhận ra thân phận thật sự của tôi.

Kể từ giây phút bố mẹ rút ra tờ giấy báo tử có chữ ký chính tay anh, người thông minh như anh lập tức nối chuỗi tất cả mọi việc.

Anh đã hiểu vì sao năm đó tôi kiên quyết giả chết để làm lại cuộc đời.

Cũng chính vì vậy, anh ăn ý mà không vạch trần, ngoài mặt giả như không có gì.

Nhưng đôi tay vốn cầm dao mổ không hề run rẩy, giờ lại khẽ run lên trong mắt thường, đã bán đứng cơn giận bị anh kìm nén.

Tôi thở dài trong lòng, không ngờ một người ngoài lạnh lùng như cao sơn chi hoa, lại có thể vì một bạn học cũ mà đứng ra bênh vực đến thế.

Thế nhưng nhìn thấy ánh mắt rét lạnh vừa lóe lên trong mắt em trai, nhớ lại sự độc ác của bọn họ, tôi vẫn loạng choạng bước tới kéo tay áo Mạnh Vãn Phong.

“Thôi… thôi… đi.”

Nhưng đón lấy tôi lại là ánh mắt đỏ hoe, sâu thẳm của anh.

“Tất cả kẻ ác, đều phải trả máu bằng máu!”

Mẹ tôi lập tức ngửa mặt cười vang.

“Nhà mày chỉ là hạng hào môn tép riu, dám nói chuyện báo ứng với chúng tao sao?

Dựa vào cái gì?”

Bà ta lại nghiêng mắt nhìn từ trên xuống dưới, rồi khẽ cười nhạt.

“Chẳng lẽ… mày nghèo đến mức ngay cả con quái vật này cũng không buông, còn vụng trộm với nó?”

Nói rồi bà rút khăn tay, cẩn thận lót vào ngón tay, bóp lấy chiếc cằm méo mó của tôi.

“Tsk tsk, thế mà mày cũng hôn được nó, đúng là ghê tởm!”

Nhưng giây sau, khi bà ta kịp nhận ra thì thân thể đã bay thẳng ra tận cuối hành lang, ngã sấp xuống đất.

“Trên đời nếu chưa ai dạy các người hai chữ giáo dưỡng, thì hôm nay tôi không ngại dạy thử.”

Mạnh Vãn Phong thu lại đôi chân thon dài, dứt khoát vỗ tay một cái.

Cả sảnh tiệc chấn động.

Tôi càng không ngờ, lại có người dám đối đầu với gia đình tài phiệt chỉ vì một kẻ ti tiện như tôi.

Cha và em trai vốn chỉ đứng xem cũng cuống lên, lập tức mang theo một đám vệ sĩ hùng hổ vây chặt xung quanh.

“Thằng nhãi, thật vô lễ!

Người lớn dạy dỗ mày vài câu, mà dám động thủ, mày chán sống rồi chắc?”

Em trai giận đến nhảy cẫng, lắp bắp gào lên.

“Mày… mày dám đánh mẹ tao, tao… tao giết mày!”

Cha tôi lao lên trước tiên, vung thẳng một cú đấm.

Thấy Mạnh Vãn Phong vẫn bình thản, tôi sốt ruột, lảo đảo lao tới níu chặt cánh tay ông.

Trong cơn hoảng loạn, tôi bật thốt —

“Bố… đừng!”

Cánh tay trong tay tôi khựng lại.

Ông kinh ngạc nhìn tôi:

“Con vừa gọi ta… là gì?”

Thấy sự thật đã lộ, tôi vội buông tay, hoảng hốt nép ra sau lưng Mạnh Vãn Phong.

Nhưng bước chân gấp gáp, đôi chân run rẩy vốn chẳng nghe lời, liền vướng víu ngã nhào ra sau.

Một đôi bàn tay mạnh mẽ kịp ôm lấy eo tôi.

Giọng nói trầm ổn vang lên ngay sau lưng:

“Đừng sợ, em nên làm lại chính mình.”

Tôi đứng dậy, đối diện những ánh mắt kinh hoàng của người nhà.

Haiz, lại phải làm kẻ bước ra từ cống rãnh rồi.

Chỉ khác là lần này, sau lưng tôi có Mạnh Vãn Phong.

Không hiểu sao anh có thể bình thản, cứng rắn đến thế, nhưng kỳ lạ là chỉ cần có anh, tôi chẳng còn sợ hãi gì.

Em trai run rẩy, hai hàm răng va vào nhau.

“Chẳng lẽ… chị thật sự là… chị gái?”

Tôi ấp úng, nhưng giọng điệu kiên quyết.

“Em thà… chị không phải.”

Cha tôi lập tức òa khóc, nhào tới ôm chặt tôi.

“Tiểu Dã, con thật sự là Tiểu Dã! Thì ra con vẫn còn sống!”

Tôi đã khao khát vòng tay này bao lâu rồi?

Ngay cả bản thân cũng chẳng nhớ nổi.

Trong vô số đêm đau đớn như bị côn trùng gặm nhấm khớp xương, tôi đều nhớ tới đêm mưa năm đó.

Đêm ông đưa tôi về nhà, còn nấu cho tôi một bát mì bò.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)