Chương 3 - Bình Sữa Bí Ẩn
Tôi kiểm tra điện thoại, hoàn toàn không có tin nhắn nào.
Chỉ còn một khả năng duy nhất — Giang Xuyên đã nhận ra có gì đó không ổn.
Tin nhắn là do anh gửi, rồi anh xóa luôn.
“Mẹ ra ngoài bao lâu rồi?!”
“Mới chưa tới mười phút… Niệm Niệm là con của nó, chắc nó không hại con bé đâu, phải không?”
Mẹ bị tôi làm hoảng sợ.
Tôi không kịp giải thích, lập tức cúp máy, lao ra khỏi nhà như người mất trí.
4
Tôi chặn một chiếc taxi: “Khu Sunshine Garden, nhanh!”
Xe lao đi, tôi dán chặt mắt vào màn hình điện thoại.
Ngay lúc đó, tin nhắn nhóm bật lên:
Hắc Ưng: “Hàng nhận rồi, chất lượng tốt.”
Chủ nhóm: “Hợp tác vui vẻ.”
Tôi siết chặt điện thoại, nước mắt trào ra, trong lòng chỉ còn lại tuyệt vọng.
Taxi phanh gấp trước cổng Sunshine Garden, tôi ném lại một tờ tiền rồi lao xuống.
Tôi loạng choạng chạy vào tầng hầm để xe.
Từ xa vọng lại tiếng động cơ khởi động.
“Đợi đã!”
Tôi gào lên, lao về phía đó, nhưng chỉ kịp nhìn thấy đèn hậu của chiếc SUV màu đen biến mất ở khúc rẽ.
Bãi xe trống rỗng, chỉ còn vang lại tiếng lốp xe nghiến trên nền xi măng và… một chiếc lục lạc trẻ con bị dẫm nát dưới đất.
Đó là món đồ chơi con gái tôi thích nhất.
Tôi quỳ xuống, nhặt mảnh nhựa vỡ lên, cuối cùng bật khóc nức nở.
Chưa kịp bình tĩnh, một giọng nói vang lên trong đầu:
“Báo công an! Ngay! Lập tức!”
Tôi run rẩy bấm số 110, gần như nói không thành câu:
“Con gái tôi bị bắt cóc! Là chồng tôi làm! Họ giao dịch ở khu Sunshine Garden…”
“Không, có thể họ đã đi nơi khác rồi! Làm ơn, xin hãy đến ngay!”
Đầu dây bên kia, giọng một nữ cảnh sát trấn an:
“Chị bình tĩnh, chúng tôi sẽ lập tức cử người tới.”
Hai mươi phút sau, tiếng còi hú xé toạc màn đêm.
Hai chú công an bước nhanh về phía tôi, một chú lớn tuổi hơn cúi xuống, giọng trầm ổn:
“Cô là người báo án? Có thể nói rõ tình hình không?”
Tôi run rẩy lấy điện thoại, mở ra đoạn chat nhóm và ảnh con gái:
“Nhóm này… bọn họ đang buôn bán trẻ sơ sinh!”
“Hôm nay chồng tôi đột nhiên bế con đi, trong nhóm lập tức có người nói ‘hàng đã nhận’.”
Ánh mắt của chú công an lập tức trở nên sắc lạnh. Chú quay sang đồng nghiệp, hạ giọng:
“Liên hệ kỹ thuật, truy IP nhóm chat này và dòng tiền.”
Rồi hỏi tôi: “Số điện thoại của chồng cô là gì?”
Tôi đọc số, một chú công an trẻ lập tức bấm gọi:
“Định vị số này, theo dõi thời gian thực!”
Từng giây chờ đợi dài như bị hành hình.
Cho đến khi chú công an trẻ bất ngờ ngẩng lên:
“Định vị được rồi! Ở khu C, kho bỏ hoang bến tàu phía đông thành phố!”
Sắc mặt viên cảnh sát lớn tuổi chợt tối sầm:
“Lại là chỗ đó… Đây đã là vụ mất tích trẻ em thứ ba trong tháng này rồi.”
Tôi như bị sét đánh, vội nắm chặt lấy cánh tay ông:
“Ý chú là gì? Con gái tôi… còn cứu được không?”
Ông không trả lời thẳng, chỉ ấn vào bộ đàm:
“Tất cả đơn vị chú ý, mục tiêu ở kho khu C bến tàu phía đông, nghi ngờ băng nhóm buôn người, yêu cầu đặc nhiệm hỗ trợ!”
Xe cảnh sát rú còi lao về phía bến tàu.
Chú công an đưa tôi về nhà, dặn đi dặn lại phải giữ điện thoại thông suốt, có tin gì sẽ báo ngay.
Nhưng ngay khi khép cửa, tôi đã biết mình không thể ngồi yên.
Bên ngoài, màn đêm đặc quánh như mực.
Tôi chộp lấy áo khoác và điện thoại, lặng lẽ bước ra ngoài, chặn một chiếc taxi:
“Đến bến tàu phía đông, nhanh!”
Tài xế liếc tôi qua gương chiếu hậu:
“Cô gái, ban đêm tới đó nguy hiểm lắm.”
“Tôi trả thêm tiền.” Tôi siết chặt điện thoại, màn hình vẫn hiện ảnh con gái.
Xe dừng ở rìa bến tàu, xa xa chỉ có vài ngọn đèn vàng leo lét.
Chúng hắt sáng lên những thùng container rỉ sét và bãi đất đầy cỏ dại.
Tôi trả tiền, chờ đèn hậu taxi khuất hẳn mới hít sâu, men theo bóng tối tiến về kho khu C.
Cửa kho hé mở. Tôi nín thở, nhẹ nhàng đẩy khe cửa ra.
Cảnh tượng trước mắt khiến máu trong người tôi đông cứng.
Giang Xuyên bị trói chặt vào ghế kim loại, miệng bịt băng keo, trán dính vệt máu khô.
Vừa thấy tôi, đồng tử anh co rút, điên cuồng lắc đầu.
Anh phát ra những tiếng “ư ư” nghẹn lại, như đang gào lên: “Chạy đi!”
Tôi theo phản xạ muốn lao tới, nhưng phía sau bỗng vang lên tiếng “cạch” khô khốc.
5
“Quả nhiên là tới.” Một giọng đàn ông khàn khàn vang ra từ bóng tối.
“Tôi đã nói rồi, làm mẹ thì sao chịu nổi.”
Tôi cứng người quay lại, thấy ba gã đàn ông chặn ở cửa. Người đứng đầu chính là Hắc Ưng trong nhóm.
Hắn cầm dao, khóe môi nhếch lên nụ cười tàn độc:
“Vừa hay, cả nhà sum họp.”
Giang Xuyên giãy giụa dữ dội, chân ghế cọ xuống nền xi măng kêu ken két.
Hắc Ưng bước tới, giật phăng băng keo trên miệng anh.
“Chạy đi! Chúng là bọn buôn người! Con bé—”
Chưa dứt câu, Hắc Ưng tát mạnh, máu lập tức trào ra từ khóe môi anh.
Nhưng ánh mắt anh vẫn khóa chặt lấy tôi, đầy tuyệt vọng và van xin:
“Chạy… làm ơn.”
Hắc Ưng cười lạnh, ra hiệu cho đồng bọn trói tôi lại.
Sợi dây thừng thô ráp siết vào cổ tay khiến tôi đau đến hít mạnh một hơi.
Hắn cúi xuống, bóp cằm tôi, mùi thuốc lá nồng nặc phả vào mặt:
“Xinh đấy… bán được giá cao.”