Chương 4 - Bình Luận Viên Hệ Ngược

8

Từ hôm đó, Giang Ly trở nên rất trầm lặng.

Sáng hôm sau, khi cô về đến nhà, lại đúng lúc gặp Mục Thanh Trạch cũng vừa mới về.

Bộ quần áo trên người anh ta không phải bộ mà sáng qua cô đã chọn cho anh.

Ánh mắt cô trở nên lạnh lẽo.

Mục Thanh Trạch thoáng sững sờ khi nhìn thấy cô.

“Em đi đâu thế?”

“Bệnh viện.”

Anh ta nhíu mày, ánh mắt đầy vẻ quan tâm:

“Em bị ốm à? Sao không gọi cho anh?”

Dường như nghĩ đến điều gì, anh ta chần chừ:

“Hôm qua anh…”

Nhưng Giang Ly lạnh lùng cắt ngang:

“Tôi gọi 120. Anh đâu phải bác sĩ, có đến cũng vô ích.”

Thái độ như vậy…

Điều đó khiến Mục Thanh Trạch có chút không quen.

Từ khi Mạc Thư Tình quay về, anh ta rất hiếm khi ăn tối ở nhà.

Nhưng tối nay, hiếm hoi lắm anh ta mới trở về dùng bữa.

Chỉ là, Giang Ly đã ăn xong từ lâu.

Cô đang ngồi trên sofa xem TV.

Anh ta thoáng ngạc nhiên:

“Sao em không nấu phần của anh?”

Giang Ly hờ hững đáp:

“Ồ, tôi tưởng anh không về ăn.”

Mục Thanh Trạch có chút tủi thân:

“Trước đây em đều nấu mà.”

Đúng vậy, trước đây, cô luôn chuẩn bị phần của anh ta.

Nhưng từ khi Mạc Thư Tình quay về, phần cơm của anh ta thường xuyên trở thành bữa trưa của cô ta.

“Nếu anh muốn ăn, thì gọi đồ bên ngoài đi. Tôi mệt rồi, không muốn nấu nữa.”

Mục Thanh Trạch nhận ra rõ ràng sự lạnh nhạt của cô.

Anh ta bỗng có chút bối rối.

Từ đó, anh ta bắt đầu về nhà ăn tối đúng giờ.

Thậm chí còn nhắn tin báo trước cho cô.

Chỉ là, không hiểu vì sao, Giang Ly vẫn chưa nói với anh ta về chuyện cô mang thai.

9

Sau khi Giang Ly trở nên lạnh nhạt với anh ta.

Ngược lại, anh ta lại càng giống một người chồng hơn.

Bất cứ chuyện gì cũng chủ động báo cáo với cô.

Đến các ngày lễ, anh ta cũng biết tự chuẩn bị quà tặng cô.

Thái độ của Giang Ly dần dần dịu lại.

Cho đến một ngày, cô nghiêm túc nói với anh ta:

“Ngày mai anh đi bệnh viện với em nhé. Ngày mai thật sự rất quan trọng với em! Em hy vọng, dù thế nào đi nữa, anh cũng sẽ ở bên em.”

Phản ứng đầu tiên của anh ta là lo lắng, giơ tay sờ trán cô:

“Sao thế? Em không khỏe à? Nếu em thấy khó chịu, dù em không nói, anh cũng sẽ đi cùng. Nếu cần thì đi ngay bây giờ cũng được.”

“Ngày mai đi, ngày mai anh sẽ biết.”

Bởi vì ngày mai là lần kiểm tra thai kỳ đầu tiên của đứa bé.

Mọi chuyện lẽ ra sẽ rất suôn sẻ.

Nhưng khi đang trên đường đến bệnh viện.

Điện thoại của Mạc Thư Tình gọi đến.

Lần đầu tiên, Mục Thanh Trạch nhìn Giang Ly rồi không bắt máy.

Nhưng đến lần thứ hai, anh ta vẫn không kìm được mà nghe điện thoại.

Không biết cô ta nói gì.

Sắc mặt anh ta lập tức thay đổi.

Trong khoảnh khắc hoảng hốt, anh ta tấp xe vào lề.

“Lị Lị, Thư Tình không khỏe, anh phải đưa cô ấy đến bệnh viện. Em đi cùng anh, hay…”

Giang Ly bật cười lạnh lẽo:

“Cô ta không khỏe thì gọi 120 không phải tốt hơn sao? Sao cứ phải là anh?”

Anh ta nghiêm mặt:

“Lị Lị, bây giờ không phải lúc ghen tuông. Cô ấy chỉ quen biết mỗi anh ở thành phố này. Còn em… trông có vẻ không quá gấp, nhưng anh nghe giọng cô ấy qua điện thoại rất yếu. Cô ấy cần anh hơn.”

Giang Ly nhắm mắt lại, ép nước mắt không trào ra.

“Thả tôi xuống, tôi tự đi.”

Ánh mắt anh ta lộ vẻ áy náy.

Khi Giang Ly bước xuống xe…

Đôi mắt anh ta tràn đầy thâm tình:

“Giang Ly, anh và cô ấy thực sự là quá khứ rồi. Người anh thích là em.”

Thật nực cười.

Nói thích cô, nhưng lại có thể yên tâm bỏ rơi cô giữa đường, vội vàng lao đến cứu tình cũ.

Đến chó nhìn thấy anh ta cũng phải gọi một tiếng “đại ca”.

Giang Ly không ngoảnh đầu lại, lạnh lùng vẫy taxi rồi đến bệnh viện.

Tôi dần nhận ra cô định làm gì.

Cô lặng lẽ đổi từ kiểm tra thai kỳ thành… phẫu thuật phá thai.

Chỉ mất chưa đến một tiếng đồng hồ.

Một sinh mệnh bé nhỏ đã biến mất khỏi cơ thể cô.

Trùng hợp thay.

Khi cô bước ra khỏi phòng phẫu thuật.

Cô nhìn thấy Mục Thanh Trạch đang dìu Mạc Thư Tình đi vào khoa sản.

Nước mắt Giang Ly trào lên, không phải vì anh ta.

Mà là vì đứa bé chưa kịp chào đời.

Cô nói với tôi:

“Đây chính là lý do tôi không muốn giữ lại đứa bé. Tôi sợ nó cũng sẽ giống như tôi, mãi mãi là đứa bị bỏ rơi trong mắt Mục Thanh Trạch. May mà… may mà nó không còn nữa. Nếu con của Mạc Thư Tình được sinh ra, thì con của tôi sẽ luôn phải chịu thiệt thòi. Như vậy thì đáng thương quá.”

Nhưng những lời này, không chỉ dành cho đứa bé…

Mà còn cho chính cô.

Khoảnh khắc ấy, tôi thật sự chỉ muốn ôm chầm lấy cô.

Ngay lúc đó, bốn người họ đối diện nhau.

Y tá dìu Giang Ly, bực bội trách móc:

“Chồng cô đúng là chẳng ra gì! Sao có thể để cô một mình làm phẫu thuật chứ?!”

Mục Thanh Trạch sững sờ.

Gương mặt anh ta đầy kinh ngạc và đau đớn.

Giọng anh ta khàn đặc:

“Lị Lị… em nói với anh… chuyện đó không phải thật, đúng không?”

Giang Ly nghiêng đầu nhìn anh ta:

“Anh chẳng phải đã nghe thấy hết rồi sao?”

Anh ta siết chặt nắm tay.

Nắm đấm mang theo lực mạnh mẽ lướt qua tai cô, đập thẳng vào bức tường phía sau.

Máu từ bàn tay anh ta rỉ ra.

Hai mắt đỏ ngầu:

“Tại sao em lại bỏ đứa bé?!”

Phía sau anh ta, Mạc Thư Tình đột nhiên nở nụ cười vui vẻ.

Cô ta ôm bụng mình, làm nũng:

“Thanh Trạch, bụng em đau quá~”

Nhưng chưa kịp tận hưởng khoảnh khắc “yếu đuối” của mình.

Mục Thanh Trạch đã quay lại, lạnh lùng gắt lên:

“Bụng cô đau thì liên quan gì đến tôi? Tôi không phải bác sĩ! Cô tìm tôi làm gì?! Tôi đâu có phải cha đứa bé!”

À… thì ra anh ta cũng biết rõ chuyện này nhỉ.

Thật là mỉa mai.

Mạc Thư Tình bị ánh mắt sắc lạnh của anh ta làm cho cứng đờ.

Y tá nhìn anh ta, rồi lại nhìn Mạc Thư Tình.

Như thể cuối cùng cũng hiểu ra chuyện gì đó.

Giọng điệu không còn chút kiên nhẫn:

“Bệnh nhân vừa mới phẫu thuật xong, cần được nghỉ ngơi. Nếu các người muốn cãi nhau, thì ra ngoài mà cãi!”

Nói xong, y tá dìu Giang Ly đi thẳng vào phòng bệnh, không ngoảnh lại.

10

Cơn đau thể xác cộng với sự mệt mỏi tinh thần khiến Giang Ly ngủ li bì.

Đến khi cô tỉnh lại.

Mục Thanh Trạch đang ngồi bên cạnh giường cô.

Thấy cô mở mắt, ánh mắt đầy đau thương của anh ta chợt lóe lên một tia vui mừng.

Anh ta đưa tay nắm lấy tay cô:

“Em tỉnh rồi? Có muốn uống chút nước không? Hay ăn gì đó nhé? Anh bảo người nấu cháo và hầm gà cho em rồi.”

Lần hiếm hoi anh ta tỏ ra lúng túng:

“Anh định tự nấu cho em, nhưng sợ em tỉnh dậy không có ai chăm sóc, nên…”

Giang Ly lắc đầu, giọng điệu hờ hững:

“Không sao. Dù sao tôi cũng không cần.”

Một tia mất mát lóe qua trong mắt Mục Thanh Trạch.

Nhưng anh ta vẫn nhẹ giọng nói:

“Lị Lị, em tự ý bỏ con, anh không trách em. Sau này chúng ta vẫn có thể có con mà.”

Giang Ly rút tay khỏi bàn tay anh ta, giọng nói lạnh lùng:

“Trách tôi? Tôi có gì sai sao? Tôi chỉ không muốn con mình phải giống tôi. Vừa sinh ra đã phải nhường nhịn một đứa trẻ khác. Trong mắt anh, nó mãi mãi chỉ là đứa bị bỏ rơi.”

Bàn tay trống rỗng làm Mục Thanh Trạch bỗng thấy hoang mang.

“Em đang để tâm đến Mạc Thư Tình sao? Nếu là vậy, anh có thể giải thích rõ ràng với em. Giữa anh và cô ấy thực sự không có gì cả. Dù lúc đầu anh có chút dao động vì tình cảm quá khứ, nhưng sau một thời gian, anh mới nhận ra người anh thích bây giờ là em. Anh đưa cô ấy đến bệnh viện, chỉ là vì nể tình xưa mà thôi.”

Giang Ly khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Mục Thanh Trạch vừa vui mừng chợt lóe lên trong mắt.

Nhưng ngay sau đó, anh ta nghe thấy Giang Ly nói:

“Hóa ra, tình cảm anh dành cho tôi… còn không bằng chút tình nghĩa cũ với Mạc Thư Tình.”

Anh ta hoảng loạn, vội vàng muốn giải thích.

Nhưng lời tiếp theo của Giang Ly như một lưỡi kiếm sắc bén, đâm thẳng vào tim anh ta:

“Chúng ta ly hôn đi.”

Sắc mặt anh ta trắng bệch, vội vàng lắc đầu:

“Anh biết chuyện của Mạc Thư Tình khiến em thất vọng. Nhưng xin em cho anh một cơ hội nữa, được không? Chúng ta bắt đầu lại từ đầu. Anh sẽ đưa Mạc Thư Tình đi thật xa, cô ấy sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt chúng ta nữa, có được không?”

Giang Ly lắc đầu:

“Tôi đã cho anh cơ hội rồi. Dù tôi đã nói với anh rằng, nếu Mạc Thư Tình thực sự gặp chuyện, anh có thể gọi cứu thương giúp cô ta. Nhưng anh vẫn không yên tâm về cô ta, vẫn chọn bỏ rơi tôi giữa đường. Khi đó, tôi đã hoàn toàn chết tâm với anh rồi.”

Đôi mắt anh ta tràn đầy van nài.

Nhưng Giang Ly vẫn kiên quyết.

Trong suốt khoảng thời gian cô nằm viện điều dưỡng.

Anh ta cố gắng tìm cách làm tan chảy trái tim cô.

Ngày ngày túc trực bên cạnh cô.

Vốn chẳng bao giờ vào bếp.

Lại bỏ tiền thuê bếp trong bệnh viện, tự tay nấu đủ loại cháo và canh tẩm bổ cho cô.

Vì không quen tay.

Ngón tay bị dao cắt đến rướm máu.

Băng gạc trắng quấn đầy tay, máu vẫn thấm ra ngoài.

Anh ta cố tình để Giang Ly nhìn thấy.

Nhưng cô lại coi như không thấy.

Sau đó, mu bàn tay còn bị dầu nóng bắn lên, phồng rộp thành những vết bỏng.

Tôi không nhịn được mỉa mai:

“Giờ mới thâm tình thì cũng chỉ là rác rưởi mà thôi! Trước đó sao không làm đi?!”

Nhưng trái tim Giang Ly không hề mềm lòng dù chỉ một chút.

Ngày cô xuất viện.

Giang Ly nhẹ nhàng nói một câu:

“Tìm một ngày đi, chúng ta đến Cục Dân Chính làm thủ tục ly hôn.”

Đôi mắt Mục Thanh Trạch lập tức đỏ hoe, anh ta điên cuồng lắc đầu:

“Không ly hôn! Dù chết anh cũng không ly hôn!”

Đột nhiên, anh ta như nghĩ đến điều gì đó:

“Coi như vì ba mẹ em đi, chúng ta đừng ly hôn được không? Bọn họ chắc chắn cũng không muốn thấy em ly hôn đâu.”

Anh ta đè thấp giọng, uy hiếp một cách nửa cứng nửa mềm:

“Nghĩ đến công ty nhà em đi. Nếu nhà họ Mục rút vốn, chấm dứt toàn bộ hợp tác và hỗ trợ với công ty nhà em, ba mẹ và em trai em chắc chắn sẽ khổ sở lắm đấy.”

Ban đầu, Giang Ly tức giận.

Nhưng tôi nói với cô:

“Nghĩ khác đi, đây là chuyện tốt mà! Không cần em tự ra tay, mà vẫn có thể trả thù được đám người hút máu đó. Đến lúc em diễn rồi đấy, Giang Ly!”

Đôi mắt Giang Ly sáng rực lên.

Cô cắn môi, cố tình tỏ ra quan tâm gia đình nhưng lại làm ra vẻ bất cần:

“Họ đối xử với tôi cũng đâu có tốt, tôi chẳng quan tâm họ đâu!”

Hai tay cô siết chặt, động tác này không qua mắt được Mục Thanh Trạch.

Ánh mắt anh ta lóe lên niềm vui.

Giang Ly để một giọt nước mắt lăn xuống, vội vàng lau đi, giọng điệu run rẩy:

“Anh muốn làm gì với họ thì tùy, không liên quan đến tôi!”

Khóe môi Mục Thanh Trạch hiếm hoi nhếch lên một nụ cười lạnh:

“Thật sao? Vậy thì đừng trách anh không khách sáo với người nhà em!”