Chương 1 - Bình Luận Bay Tại Trung Tâm Thẩm Mỹ
Khi vị hôn phu đưa tôi đến trung tâm thẩm mỹ, trước mắt tôi hiện lên một loạt bình luận bay:
“Chút nữa nam chính sẽ tình cờ gặp nữ chính bảo bối ở đây hả? Hai người yêu từ cái nhìn đầu tiên, thậm chí không thèm để ý nữ phụ ác độc có mặt, vẫn kiên quyết bảo vệ lợi ích của nữ chính.”
Tôi cũng chẳng để tâm, dù sao trung tâm thẩm mỹ đông người như vậy, ai biết ai là nam chính nữ chính chứ.
Nhưng sau khi làm xong, liệu trình trẻ hóa da giá 988 ban đầu lại bị y tá tính thành 19.888 cho tiêm filler.
Cô y tá khóc lóc nức nở, cầu xin tôi đừng chấp nhặt:
“Giá này đã nhập vào hệ thống tổng rồi, chị không trả thì em chắc chắn sẽ bị đuổi việc.”
Còn chưa kịp nói gì, bạn trai tôi đã cầm thẻ ngân hàng định quẹt luôn.
Bình luận bay lại hiện ra:
“Đến rồi đến rồi, nam chính và nữ chính bảo bối nhìn nhau một cái đã yêu, bá đạo bảo vệ vợ.”
“Nữ phụ ác độc giàu như vậy, sao ngay cả mười mấy ngàn cũng không chịu bỏ ra giúp nữ chính bảo bối làm doanh số.”
“Nam chính vẫn tốt nhất, nếu không có anh ấy thì nữ chính bảo bối chắc ngại lắm, nữ phụ ác độc cuối cùng cũng đáng đời chết đói ngoài đường, toàn bộ tài sản bị nam chính đưa cho nữ chính làm sính lễ.”
Tôi giật mình.
Dù đã đọc rất nhiều truyện có bình luận bay, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy nó xuất hiện ngay trước mắt.
Cô y tá trước mặt khóc như mưa, vẻ mặt cực kỳ oan ức.
Trong tay cô ta là tờ hóa đơn 19.888, ánh mắt cầu khẩn nhìn tôi.
Bình luận bay trước mắt tôi sôi lên:
“Nữ chính bảo bối vẫn thông minh nhất, âm thầm thêm dịch vụ cho nữ phụ ác độc để bắt buộc phải trả tiền, tiền hoa hồng này đủ cho bảo bối đi cắt mí rồi nhỉ.”
“Nữ chính bảo bối muốn phẫu thuật để đổi mệnh là chuyện tốt, chứng tỏ cô ấy rất cầu tiến. Hơn nữa nếu không chỉnh mặt thành baby thì làm sao nam chính coi cô ấy như con nít mà cưng chiều.”
“Tôi nói thật nhé, nữ phụ ác độc đúng là hạ tiện, nhà nhiều tiền như vậy, trên người cũng có ba bốn chục triệu, mà chút tiền lẻ cũng không chịu cho nữ chính.”
Tôi chỉ lặng lẽ đứng tại chỗ, nhìn cô ta khóc.
Thật ra bất kể cô ta có phải nữ chính hay không, tôi cũng không đời nào làm cái kẻ ngốc chịu thiệt.
Dù sao số tiền này cũng không phải từ trên trời rơi xuống, mà đều là do tôi tự mình kiếm được.
Hơn nữa hôm nay tôi chỉ làm đúng một gói mua theo giá nhóm, trẻ hóa da photon full mode giá chín trăm tám chục ngàn thôi.
Nếu thật sự phải trả tiền tiêm filler gần hai chục triệu thì đúng là ngu hết chỗ nói.
Cô y tá thấy tôi đứng yên không động tĩnh, giọng ngọt xớt:
“Hay là em tạm ứng trước cho chị nhé, lát chị chuyển lại cho em được không? Nhớ nha, mười chín triệu tám trăm tám mươi tám.”
Tôi bật cười lạnh:
“Tôi đâu có làm cái dịch vụ đó, tại sao phải trả tiền? Sao tôi phải chịu trách nhiệm cho lỗi của cô?”
Tôi nhớ lại lúc vừa bắt đầu làm mặt.
Cô ta làm sai thao tác, bôi gel dính cả vào mắt tôi.
Tôi đã cố nhịn không làm ầm lên, vậy mà cô ta chẳng những không xin lỗi, còn quay sang trách tôi không chịu nhắm mắt cho kỹ.
Rõ ràng lần này cô ta định chèn ép tôi là vì thấy tôi dễ tính, trẻ tuổi, dễ bắt nạt mà thôi.
Cô ta trông còn nhỏ hơn tôi cỡ hai tuổi, lùn hơn hẳn một cái đầu.
Da vàng vọt nhưng vẫn trát nguyên mặt đầy phấn son rất chỉn chu, kiểu người chăm chút ngoại hình.
Lẽ ra đó là điểm tốt, nhưng cô ta lại dùng sai chỗ.
Cô ta cố ý tỏ ra đáng thương yếu ớt, chỉ để mọi người xung quanh thương hại cô ta và đẩy cô ta lên thế đạo đức cao hơn.
Giọng cô ta nghe thì mềm mỏng nhưng âm lượng lại rất lớn, cố tình để ai đứng xem cũng nghe thấy:
“Chị Trình à, lần này chị làm trẻ hóa da photon thì đúng, nhưng filler cũng đã được ghi vào tài khoản của chị rồi, tức là dịch vụ của chị, chị phải trả tiền.”
“Không có tiền mà cũng đua đòi đi làm đẹp, có hơi màu mè quá không?”
Cô ta còn khéo léo giấu đi mấy thông tin quan trọng.
Khiến mấy người đứng xem xung quanh đều hiểu lầm là do tôi tự chọn thêm dịch vụ nhưng giờ lại không chịu trả tiền, bắt đầu chỉ trích tôi:
“Không có tiền mà cũng đi làm đẹp hả? Đúng là mở mang tầm mắt, chọn rồi mà không chịu trả, muốn ăn chùa à?”
“Còn trẻ mà đã thích ăn gian lận như vậy, lần này coi bộ hết giả vờ được rồi nha!”
Cô y tá tên Trương Trình thấy được đám đông ủng hộ thì ánh mắt càng đắc ý hơn:
“Nhìn cái mặt như vậy còn đòi đi làm đẹp, có đại gia bao mà cũng không có tiền trả à?”
“Trả tiền filler đi rồi tiêm lên sống mũi đi, vừa hay cứu được cái mặt lõm của chị đấy.”
Khi cô ta nói chuyện, ánh mắt lại không tự nhiên mà liếc ra ngoài cửa sổ.
Trong tầm mắt của cô ta, đậu một chiếc Lamborghini màu xám.
Hồi nãy bạn trai chưa cưới của tôi cũng đi chiếc xe đó đưa tôi đến.
Bao đại gia? Cô ta chắc tưởng chiếc Lamborghini kia là của bạn trai tôi, Cố Ngữ.
Nhưng thực ra, tất cả đều là của tôi.
“Chị tính ăn chùa hả? Vừa nãy lúc nhập thông tin dịch vụ chị cũng đứng đó mà.”
“Chị không ngăn cản tức là đồng ý thêm dịch vụ đó rồi còn gì.”
“Giờ hoá đơn đã nhập hệ thống tổng, filler kia cũng đã được chuyển qua kho bán ra rồi, chị lại đòi đổi ý hả?”
“Rõ ràng bản thân rất muốn phẫu thuật mà không muốn bỏ tiền, tôi nói thật, thôi về nhà rửa mặt đi ngủ đi, thẩm mỹ cũng cần có nền mặt sẵn đẹp, mà cái mặt chị… xấu quá.”
“Có tiền đi làm đẹp, chi bằng dành tiền chỉnh lại não trước đi.”
Những lời công kích kiểu này, hồi trước tôi nghe đủ rồi, chẳng chọc tức được tôi đâu.